TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 250

“Bọn chúng vẫn chưa đi xa, ngài không nên ra ngoài.” Lúc nói chuyện

nàng mới cảm thấy đôi môi nhói đau, đưa tay lên vuốt hai má đã sưng đỏ.

“Không có bản lĩnh gì mà cứ thích ra oai. Vốn dĩ trông đã chẳng ra sao

rồi, bây giờ trông chẳng khác nào chiếc đầu heo ngoài chợ.” Tư Hành
Phong lạnh lùng lên tiếng chế giễu, nhưng lại lấy lọ thuốc ra.

Ngài lấy bột thuốc bôi lên đôi má sưng vù của nàng, rất nhẹ nhàng,

dường như chỉ sợ làm nàng đau.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng đứng sát bên ngài, có điều ngài nhẹ

nhàng xoa vuốt lên hai má như vậy khiến nàng nhất thời chưa kịp thích
ứng. Thuốc cao từ từ tan ra theo cử động bàn tay của ngài, cảm giác mát
lạnh lan tỏa, nhưng hai má nàng vẫn cứ nóng bừng bừng như lửa đốt, thậm
chí còn nghiêm trọng hơn cả khi bị sốt, còn trái tim thì đập loạn xạ, giống
như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.

Nàng cúi đầu, không dám nhìn ngài, bất giác càng lúc càng cúi đầu thấp

hơn, thấp đến mức ngài khó lòng xoa vuốt vết thương cho nàng.

Tư Hành Phong dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên dừng

động tác, thu tay lại, lạnh lùng nói “Lần sau không có nữa.”

Nàng định thần, ôm lấy hai má, sau cùng cũng có thể thở phào nhẹ

nhõm.

Lần sau không có nữa? Lại còn có lần sau sao? Lẽ nào nàng thích bị

người khác tát cho mặt mũi sưng vù lên thế này chắc?

Hạ Phẩm Dư nhấc tà váy, bước lên xe, vén rèm xe liền thấy ngài đang

dùng khăn tay lau sạch số phấn bôi quệt trên mặt mình. Nàng đột nhiên
nhận ra, điều mà ngài muốn nói ‘lần sau không có nữa’ chính là việc nam
cãi nữ trang thế này. Trong đầu nàng bất giác hiển hiện hình ảnh ngài chải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.