TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 251

đầu phụ nữ, nhấc tà váy, chập choạng bước lên xe ngựa, thực sự muốn bật
cười. May mà, nàng kịp thời nhịn được.

Thế nhưng, sau khi dìu Tư Hành Phong vào xe, nàng nhanh chóng

xuống xe, lại chẳng thể nhẫn nhịn thêm nữa mà mỉm cười vui vẻ.

Tư Hành Phong ngồi trong xe, qua kẽ hở rèm xe thấy hai lúm đồng tiền

sâu hoắm ẩn hiện trên má nàng, liền tức giận, ảo não quát “Này này, Hạ
Phẩm Dư, ngươi muốn chết hả? Nhân cơ hội chân ta vẫn đi lại chưa thuận
tiện, ngươi dám to gan lớn mật vậy sao?”

Hạ Phẩm Dư thấy dáng vẻ buồn cười của ngài khi mặc y phục nữ nhi

còn muốn cười thêm một lúc, có điều thấy nét mặt ngài sầm sì khó coi đành
phải đưa tay che miệng lén lút mỉm cười. Thật sự đã quá lâu rồi nàng không
được trận cười vui vẻ đến vậy, lần cuối cùng bật cười không giữ hình tượng
thế này cũng chính là lần cuối cùng theo cha lên núi hái thuốc.

Cười xong, nàng liền nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng hình của người

phu xe ban nãy.

Phu xe lúc này đang run rẩy núp sau đống cỏ khô ở phía không xa.

Nàng nhấc váy chạy lại gần. Người phu xe vừa thấy nàng liền nói “Cô

nương, lão phu tuổi tác đã lớn rồi, thực sự không thể nào đưa hai ngươi đến
kinh thành được đâu. Chiếc xe ngựa này… ta cũng không cần nữa, các
ngươi cứ đi đi.”

Nàng than dài một tiếng, lấy một vài miếng bạc vụn ra rồi nói “Đại thúc,

cứ coi như là giúp đỡ chúng ta đi, công tử nhà ta đi lại không tiện, nếu
không cũng chẳng phải làm phiền đến lão bá.”

“Không, không, không. Cô nương, lão phu thật sự đã lớn tuổi rồi.”

Người phu xe vẫn liên miệng từ chối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.