TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 419

nàng phải nhìn về phía mình “Hạ Phẩm Dư, ta hỏi nàng, rốt cuộc nàng đã
bao giờ có suy nghĩ vượt mức, mong được ở bên cạnh ta chưa? Có hay
không? Nàng mau nói cho ta biết.” Tiếng nói đến sau cùng gần như đang dỗ
dành, hy vọng nàng sẽ trả lời rằng ‘có’.

Nàng nhìn ngài, hai mắt đẫm lệ, đôi mắt đen láy, sâu thẳm của ngài

dường như đang muốn cuốn người ta vào trong, ánh mắt si tình chỉ trong
khoảnh khắc đã trở nên lạnh nhạt. Nếu không phải tình yêu sâu đậm, nàng
làm sao có thể lặng lẽ chịu đựng tất cả những nỗi đau khổ, giày vò mà ngài
đem lại cho mình? Nàng âm thầm chịu đựng đi theo ngài nửa năm trời, vậy
mà ngài lại chẳng hề cảm nhận được tình cảm nàng dành cho ngài? Suy
nghĩ vượt mức? Hưm, thì ra ngài cảm thấy việc nàng thích ngài, yêu ngài là
một suy nghĩ vượt mức, hão huyền?

Nước mắt không ngừng tuôn rơi, không ngừng chảy xuống hai bên gò

má.

“Có thì đã sao, mà không có thì đã sao? Tại sao ngài chỉ biết hỏi ta, ngài

đã bao giờ tự hỏi bản thân mình hay chưa? Ngay cả khi hai lòng bàn tay bị
thân cây leo cào rách không còn một chỗ nào lành lặn, ta vẫn kiên trì đan
cho xong chiếc võng, cho dù toàn thân không còn bất cứ sức lực nào, ta vẫn
cứ kiên trì kéo chiếc võng đó đi, không một lần có suy nghĩ từ bỏ, bởi vì ta
biết rằng phải đưa ngài ra khỏi ngọn núi đó, không thể để ngài chết ở đấy
được.

Ta không biết săn bắt, chỉ có mỗi bàn tay đầy thương tích, không có đồ

ăn, ta nhẫn nhịn chịu đựng nỗi đau thấu tim đi hái quả dại, đi đào măng và
khoai lang, nhìn ngài ăn, ta cảm thấy vui lòng. Chứng kiến vết thương của
ngài dần bình phục, có thể đứng dậy được, ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc
hân hoan.

Ta thừa nhận những ngày tháng ở Tô Viên chính là quãng thời gian vui

vẻ nhất trong cuộc đời mình. Thì ra cảm giác yêu thương một người lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.