TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 440

Lúc này, Nguỵ Đức Xuyên vẫn luôn đứng canh bên ngoài xông vào,

ngăn cản Tư Hành Phong đang điên cuồng tức giận “Bình Viễn Hầu gia,
ngài làm thế này là mưu nghịch tạo phản đấy. Hoàng thượng đối với ngài
thế nào, ngài biết rõ hơn ai hết, tại sao ngài lại đối xử với Hoàng thượng
như vậy? Ngài phải biết chuyện ngài gặp nạn ở dốc Bình Dương, Hoàng
thượng đã không lo lắng đến an nguy của bản thân, phái tất cả ám vệ tới trợ
cứu. Mỗi một câu của Hoàng thượng nói đều là thật lòng, mạng sống của
Hoàng thượng thực sự không còn bao lâu nữa. Những ngày gần đây, ngài có
biết Hoàng thượng đã chống chọi khổ sở thế nào hay không? Hoàng thượng
mong chờ ngài quay về, thế nhưng… thế nhưng chờ mãi, chờ mãi mà ngài
vẫn biệt vô âm tín…

Hoàng thượng thực sự không còn bao nhiêu thời gian để chờ đợi nữa

đâu. Ngài cũng biết Hoàng thượng vốn thích nói đùa, chuyện gì Hoàng
thượng cũng có thể lấy ra để đùa vui được. Ngài không thể đối xử với
Hoàng thượng như vậy được, ngài không thể đối xử với Hoàng thượng như
vậy được…” Ngụy Đức Xuyên bật khóc thành tiếng, nức nở đưa lời.

“Đức Xuyên, ngươi muốn khóc để dụ tất cả mấy lão bỉ phu kia tới đây

xem kịch hay sao?” Tây Lăng Xuyên ngăn cản Ngụy Đức Xuyên, rồi ra
hiệu Ngụy Đức Xuyên đỡ mình đứng dậy.

Chỉ trong nháy mắt, mấy người thân thủ nhanh như tia chớp xuất hiện,

vây quanh Tư Hành Phong.

Tư Hành Phong lạnh lùng nhìn đám ám vệ, càng nắm chặt thanh kiếm

trong tay hơn. Ở nước Bạch Hổ, luôn luôn tồn tại đội ám vệ thế này, đây là
đội quân được huấn luyện đến mức xuất quỷ nhập thần, công phu tuyệt đỉnh
để giữ cho giang sơn nhà Tây Lăng không sụp đổ. Đây cũng chính là
nguyên nhân mấy lão bỉ phu kia không dám hành động sơ suất, bứt dây
động rừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.