TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 441

Dưới sự giúp đỡ của Ngụy Đức Xuyên, Tây Lăng Xuyên ngồi xuống

long sàng, hít một hơi thật sâu nói “Các người đã quên mất điều quả nhân
nói rồi sao? Tiểu Phong chính là ân nhân giúp nhà Tây Lăng bảo toàn giang
sơn. Tất cả đều lui xuống hết đi…”

Mấy người đó vẫn không hề động đậy.

Tây Lăng Xuyên thấy vậy phát nộ quát lớn “Ta nói mau lui xuống…”

Chỉ trong chớp mắt, mấy người đó đã nhanh chóng biến mất, cứ như thể

chưa từng xuất hiện.

“Ta tin là, thực ra chỉ cần ái khanh báo thù rửa hận xong thì không phải

muốn rời khỏi đây mà là sẽ giết chết ta. Sở dĩ ta làm nhiều việc như vậy
chính là vì muốn để cho ái khanh hận ta, nếu hận thù thì có thể khiến ái
khanh ghi nhớ ta suốt cả đời này. Vậy thì ta thà rằng để ái khanh hận ta còn
hơn…” Ngài vừa nói vừa ho dữ dội, rồi nôn ra cả máu tươi.

Tư Hành Phong nhìn Tây Lăng Xuyên với ánh mắt khó lòng tin được,

khuôn mặt Tây Lăng Xuyên lúc này trắng cắt không còn giọt máu, nhưng
vẫn luôn mỉm cười nhìn ngài “Ái khanh mau về đi, sớm về hầu phủ, hôm
nay coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trận chiến ngày mai, ái khanh
nhất định phải thận trọng…”

Tư Hành Phong thu kiếm lạnh lùng nói “Ta sẽ đợi cho tới khi nào Hoàng

thượng thăng thiên.” Ngài nộ khí đùng đùng sau đó rời khỏi điện Ngọc
Hoa, cũng là đêm mùng năm duy nhất, ngài không phải qua đêm tại tẩm
cung.

Tây Lăng Xuyên nhìn quân cờ trắng đen trong hộp cờ, nhặt từng quân,

từng quân lên, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay lạnh giá, thế nhưng ngài
vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của Tiểu Phong còn lưu lại.

Ngài đã phát điên từ lâu, một người bị điên thì làm gì còn lí trí?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.