Anh lập tức lớn tiếng hô: "Thiếu tướng, người sao vậy? Phu nhân có ở
chỗ ngài không?"
Sau đó, Từ Ngang quay đầu, hô với một người hầu ở đằng xa: "Nhanh đi
lấy thuốc tới cho thiếu tướng. . ."
Dịch Giản nâng cằm lên, thật sự hưởng thụ, anh chỉ cảm thấy giữa răng
môi cô thật mềm mại thoải mái, gắt gao bao lấy nơi đó cuả mình, mẫn cảm
như vậy, kích thích như vậy.
Mà Chung Tình cũng có thể cảm giác được cơ thể anh run rẩy, dường
như rất vui mừng, lúc càng ra sức, đáy lòng cô, không tự chủ được càng lúc
càng kính nể mấy cái nội dung mà dì tư đưa cho mình.
Chợt, một tiếng hô to của Từ Ngang quấy nhiễu hai người nơi này.
Sau đó liền nghe được một trận bước chân vội vội vàng vàng, hình như
có vài người đang vội vã chạy tới đây.
Từ Ngang cầm đèn lồng, bước tới đình.
Cả người Chung Tình đều khẩn trương lên, cô nghiêng mắt liền nhìn
thấy bóng dáng Từ Ngang.
May mà từ trước đến nay Từ Ngang đều biết thói quen thiếu tướng, lúc
nào cũng đứng xa gọi.
Cho nên tạm thời anh chỉ đi tới bậc thang của đình nghỉ mát.
Chung Tình sốt ruột, muốn ngồi dậy khỏi người Dịch Giản, nhất thời
thất thần không khắc chế tốt sức lực, ngược lại không cẩn thận hung hăng
cắn nơi đó của anh một cái.
Dịch Giản bị đau không nhịn được hít một hơi thật mạnh.