Dịch Giản không để ý tới cô, ánh mắt của hắn, ngày càng lạnh lẽo, thậm
chí, đã lãnh đạm giống như nước.
Đôi mắt hắn nhỏ dài, giống như đôi mắt của người con gái được miêu tả
một cách tỉ mỉ, bên trong nhấc lên Kinh Đào Hãi Lãng!
Hóa ra, cô không nhớ rõ!
Cô lại. . . . . . . . . . . . Cái gì cũng đều không nhớ rõ!
Hoặc là, cô vốn không muốn nhớ tới!
Dịch Giản liền lạnh như băng nhìn Chung Tình.
Chung Tnh không hiểu vẻ mặt của Dịch Giản, rốt cuộc ý tứ của hắn là
như thế nào, là hận, hay là giận? Cô không hiểu. . . . . . . . . . .
Thân thể của cô hơi rụt lại về phía sau, theo bản năng liền cúi đầu.
Thế nhưng, lại bị Dịch Giản mạnh mẽ nắm lấy bờ vai của cô, trong đầu
cô liền xuất hiện một dự cảm không tốt: "Thiếu Tướng. . . . . . . . . ."
Cô muốn chạy trốn.
Thế nhưng, lại đột nhiên phát hiện, mình bây giờ, hoàn toàn không giống
với lúc đối mặt với tiểu thiếu gia, một điểm khí lực cô cũng không sử dụng
được.
Có thể nói, người đàn ông có khí tràng như vậy, chỉ cần hắn muốn làm,
ngay cả ánh mắt cũng có thể biểu đạt ra ý nghĩ của hắn, cho dù là người
nào, cũng không thể chống lại, cũng không cách nào né tránh.
Khuôn mặt Dịch Giản, nhích về phía cô, cô cho rằng hắn muốn hôn cô,
nhịp tim của cô không ngừng đập càng nhanh, thậm chí, cô cảm giác được
mình còn mang theo một loại khát vọng.