Môi của anh rất giống những cánh hoa, khẽ mím khẽ mở, hấp dẫn tuyệt
đẹp, trong hơi thở còn để lộ từng tầng ý triền miên.
Rất nhanh... Anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh như trước, nhìn cô, trên
mặt không có bất cứ vẻ bất thường nào, ngẩng đầu lên, nhìn ra phía sau cô,
lại thấy kiệu của Hà An Viện đang tiến từ đằng xa tới.
Trong nháy mắt anh đã có một ý tưởng trong đầu.
Dịch Giản bình tĩnh nhìn một hồi, lúc cỗ kiệu tới gần mới ôm lấy đầu
của Chung Tình, cúi đầu, lại hôn lên đôi môi của cô lần nữa.
Anh ôm hôn cô.
Che chở cô trong ngực, hệt như đang che chở thứ gì quý báu nhất với
mình.
Môi của anh ma sát với môi của cô từng chút một, mang theo đủ thâm
tình, trong màn đêm tối đen, ở trên con đường như thế, sự dịu dàng của anh
cũng bắt đầu lan toả.
..........
Hà An Viện ngồi trong kiệu, đi trở lại viện của mình.
Lúc đi tới khúc ngoặt thì nhìn về phía con đường tới Cố Viện theo thói
quen, lại thấy người mình luôn tương tư đang đứng nơi đó.
Nhưng, lần này, trong ánh mắt của cô ta lại không có bất cứ sự vui mừng
nào, bởi vì, bên cạnh anh, đang có một cô gái.
Mà cô gái kia... Cho dù có hoá thành bụi cô ta cũng có thể nhận ra, chính
là... Chung Tình!