chỉ ngủ không tỉnh, thật ra thì đây chẳng qua là do cậu ấy không biết làm
gì, chỉ có thể ngủ, cậu ấy rất thông minh, khả năng giải quyết vấn đề nhanh
hơn người khác rất nhiều, quá nhàm chán, không thích nói chuyện, cũng
chỉ có thể nhắm mắt lại, thật ra cậu ấy không thể cảm nhận được gì nhiều
cả... . . ." Nghê Y cười ngẩng đầu lên, tiếp lấy lời của Dương Đình, nói với
Chung Tình.
Chung Tình nghe xong lại trừng lớn mắt.
"Cô chưa từng thấy qua Giản của lúc trước, cậu ấy không hề khách sáo
với chúng tôi, có thù tất báo, nhất định phải móc sạch tiền của mọi người
xong mới từ bỏ, vậy mà hôm nay lại tự nhiên hào phóng vươn tay, tới đưa
tiền cho bọn tôi, còn đi sớm như thế."
"Nhưng. . . Anh ấy nói phải đi." Chung Tình ngượng ngùng trả lời một
câu, lòng vô cùng chấn động.
Bạc Địch nhìn Chung Tình, mặt đều là ý cười, sau đó vươn tay, vuốt ve
khuôn mặt nhỏ bé của Nghê Y, hơi trầm tư, sau đó nói với Chung Tình:
"Đó là... . . . Bởi vì, cậu ấy thấy cô hơi mệt, không thích nơi này, vì thế mới
hạ bút thành văn một cái lấy cớ, mang cô đi."
Chung Tình mím chặt môi, không lên tiếng.
Nghê Y có chút vui vẻ nhìn Chung Tình: "Chung tiểu thư, cô thật sự rất
hạnh phúc, chẳng qua tôi khá tò mò, sao cô và Dịch Gỉản lại quen nhau
vậy?"