Thấy cô đã kiệt sức, Dịch Giản mới dám dùng lực, tháo miếng vải rách
đang trói tay của mình ra, sau đó vươn mình đè cô ở dưới thân, ôm lấy cô
mà tàn nhẫn đi vào, tốc độ của hắn rất nhanh rất mạnh rất ác, Chung Tình
hoàn toàn theo không kịp nhịp điệu của hắn, cả người giống như một con
búp bé mặc hắn tùy ý điều khiển.
Toàn thân cô chảy đầy mồ hôi, lúc sau đã hoàn toàn mất đi ý thức, cũng
không cảm giác được đau đớn, chẳng qua cảm thấy phải mất rất lâu, hắn
mới kết thúc, cơ thể mềm oạt, nằm ở chỗ này, híp mắt, lười biếng không
chịu động đậy.
Dịch Giản vươn mình ôm lấy cô, sau khi hoan. . . . . . ái xong, đương
nhiên sẽ buồn ngủ.
Chung Tình dường như đã phát điên đủ rồi, ngoan ngoãn nằm ở trong
ngực hắn, híp mắt không nhúc nhích, Dịch Giản ôm cô, cảm thấy vô cùng
hài lòng, suy nghĩ sáng mai lúc rời giường, sẽ nói ra toàn bộ sự thật cho cô
biết.
Tay của hắn vỗ lưng của cô, nhẹ nhàng ru cô ngủ, ai ngờ Chung Tình lại
đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hưng phấn dị thường nói một câu: "Em
biết gọi nó là gì rồi? Gọi nó là Dịch Ngạnh Ngạnh!"
Chung Tình nói xong còn nấc cục một cái, tiếp tục làm tổ ở trong ngực
hắn, ý thức hoàn toàn mơ hồ, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn nhẹ
nhàng nói thêm một câu: "Giản, em quên nói. . . . . . Ngực của anh. . . . . .
thật nhỏ. . . . . . hơn nữa còn rất cứng, em bóp không thoải mái tí nào. . . . .
."