Cô nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình trong mắt anh, toàn thân trên
dưới, sinh ra một loại mơ hồ huyễn cảm.
Trong nhà hát rộng lớn, thực yên tĩnh.
Chung Hân đứng ở một bên, môi mỉm cười, nụ cười ngọt ngào mang
theo hàm ý chúc phúc, nhưng cũng ẩn chứa một chút mất mát.
Không phải Trác Nhiên sao......... Thật sự là đáng tiếc .........
“Vì cái gì?”
Chung Tình đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Sau khi cô hỏi ra, mới biết được chính mình rốt cuộc hỏi một vấn đề như
thế nào, cô cơ hồ nghe được đáy lòng mình dâng lên cảm giác khẩn trương,
cô tựa hồ cảm giác toàn thân mình đều ướt đẫm mồ hôi.
“Xong việc rồi, liền trở lại .........” Anh dường như không có việc gì,
phong đạm vân thanh trả lời.
Chung Tình chậm rãi lắc lắc đầu, cô cố chấp nhìn vào mắt anh, từng chút
một cũng không chịu bỏ qua, trái tim của cô đập càng lúc càng nhanh, cô
cố chấp như một đứa bé, lại một lần nữa mở miệng hỏi.
“Vì cái gì, muốn trước tiên trở về.........”
Dịch Giản nhìn ánh mắt Chung Tình như của một đứa trẻ, đột nhiên mỉm
cười, tao nhã thong thả, đáy mắt anh, rốt cuộc nhìn không thấy từng giọt
từng giọt vẻ lo lắng cùng lạnh lùng, giống như ánh mặt trời trong phút
chốc, tràn ngập khắp thế giới của anh.