chứa nồng đậm bất mãn:“......... Dẫn...... Dụ anh?”
Chung Tình nhìn xuống anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã đỏ bừng , cô
theo ánh mắt Dịch Giản nhìn qua, ý thức được còn có chị Hai, mặt lại đỏ
bừng, nhăn nhó một mảnh, Chung Hân lại che miệng nở nụ cười, đưa lưng
về phía bọn họ ngồi ở nơi rất xa nói:“Chị bất kể cái gì cũng chưa nhìn
thấy.........”
Chung Tình cúi đầu, bắt gặp vẻ mặt vui sướng thưởng thức khi người
khác gặp họa của Dịch giản, nhất thời cũng không để ý cúi đầu, ôm đầu
anh, lấp kín cánh môi anh, trằn trọc mút, đem hô hấp trong miệng anh, đều
hút sạch sẽ.
Anh tất nhiên là thản nhiên đón nhận, ôm cô, ngẩng đầu, quấn quanh đầu
lưỡi của cô, đưa vào miệng mình, quấn quýt, triền miên , từng đợt rét run
trên người, nhanh chóng lan tràn .
Cô hôn đến mức thấy đầu lưỡi bắt đầu đau, anh lại vẫn không chịu buông
ra, tay cô, thủ sẵn ở anh đầu, hướng về phía sau anh trốn tránh, vừa lúc đem
ngực mình, lộ ra trước mặt anh, anh cũng không keo kiệt, cách lớp quần áo,
liền cắn, Chung Tình thấp giọng thì thầm:“Thiếu tướng......... Chị Hai còn ở
đây......... Anh mau thả em xuống .........”
Anh không hé răng, lại thuận theo lời của cô, đem cô chậm rãi thả xuống
dưới, cái đầu nho nhỏ của cô, vừa lúc dán vào ngực anh, anh thở phì phò,
ôm ngón tay cô, hơi hơi có chút run run .