“Không có......... chị hai......... Chị tức giận là phải. Chỉ cần đừng không
cần Chung Tình, vậy là tốt rồi.”
Cô nói rất nhỏ tiếng.
Chung Hân nghe mà đáy lòng đau một trận, hồi lâu, mới tạm dừng
phượng mâu ở trên mặt Chung Tình, trành một trận, cúi đầu, sóng mắt lưu
chuyển, như là đang mỉm cười.
“Tiểu Tình, chị hai sẽ không không cần em......... chị hai có lỗi, Trác
Nhiên không thương chị hai, yêu em, cũng không liên quan tới em.........
Chị hai không oán em......... Cũng không hận em .........”
“Ban đầu, chị hai vốn không có nghĩ tới làm ra chuyện tổn thương đến
chị em ta......... Hận và oán hơn nữa, thống khổ khổ sở hơn nữa, chị hai
cũng không có nghĩ tới, thật sự không nghĩ qua, thương tổn em......... Tiểu
Tình, còn em?”
Chung Tình vốn là đang đeo vòng tai cho Chung Hân, ngón tay run rẩy,
mới “hả?” một tiếng.
“Chị nói, tiểu Tình, em có giận chị hai không?”
“Không, em tất nhiên là không giận chị hai.” Chung Tình lắc lắc đầu, sau
đó mới chậm rãi nói: “Sao em lại giận chị hai chứ!”
“Chị biết em là không giận ......... Nếu không, em cũng sẽ không đưa vé
tàu đi Anh quốc cho chị ......... Em không dám tự mình đi tặng cho chị, có
phải hay không? Em sợ chị còn tức giận với em? Nhưng, chị hai thật sự rất
hổ thẹn, em rất sợ chết, đến thời khắc mấu chốt như vậy, lại vẫn là đưa vé
tàu cho chị hai, để chị sống rời đi, em ở lại chỗ này, cùng thiếu tướng.........
Chiến hỏa chọc trời, có thể sống sót hay không, vẫn còn chưa biết
đâu.........”