Cũng chính là ở trong nháy mắt đó, Chung Tình liền cảm thấy không hề
sợ hãi.
Tình yêu, thật sự làm cho người, trở nên không để ý sinh tử.
“Cho nên chị hai, chị đáp ứng em, đi Anh quốc sống thật tốt, Trác Nhiên
không cần chị, chị cũng phải sống tốt......... Đừng học mẹ của em, không có
đàn ông, cũng không thể không có mệnh.........”
Chung Hân tất nhiên là không thể cự tuyệt .
Thật ra cô hâm mộ Chung Tình.
Nếu có thể lựa chọn, cô thà rằng ở trong chiến loạn, lựa chọn cùng yêu
nhau chết đi với Trác Nhiên, cũng không muốn cắt đứt tình yêu!
“Được, chị đáp ứng em, đi nơi đó, chị sẽ sống thật tốt.”
Chung Tình gật gật đầu, lại cảm thấy từng trận choáng váng thổi quét tới.
Dưới tình huống không hề có dấu hiệu, cô liền đột nhiên, té xỉu đi.
Vừa té xỉu như vậy, ngược lại khiến Chung Hân hoảng sợ, cũng may
người hầu Cố Viên giật mình, không liên lạc được với thiếu tướng, mọi
người lại vội vàng đi tìm bác sĩ.
Cẩn thận bắt mạch cho Chung Tình.
Mới biết được, đã muốn có thai hơn hai tháng.
Lúc Chung Tình biết được chính mình có thai, ánh mắt cũng hoảng hốt
một chút theo.
Cô vươn tay, chậm rãi sờ sờ bụng, đây là đứa nhỏ thứ hai của anh và cô.