Đàn ông thật ra cũng vậy, cứng mồm mạnh miệng thề thốt, nói mình rất
yêu người ta, nhưng nói xong thì xong thôi, tới phút cuối, bạc tình dứt
khoát hơn ai hết!
Là đàn bà buồn đau? Hay là đàn ông làm trò quá mức?
Đáy mắt Chung Tình, loé lên vẻ trào phúng, cô tuyệt đối sẽ không trở
thành dạng đàn bà như vậy!
Dịch Giản chậm rãi quay đầu đi, giật giật môi, như muốn nói gì, sau
cùng lại lựa chọn trầm mặc, không nhìn lại cô một lần, ngược lại, nhắm mắt
lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Chung Tình ngây ngốc đứng đó, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Anh cho cô đi, hay không cho cô đi?
Cô nhìn chàng trai đang nhắm mắt lại ở trước mặt, đẹp kinh diễm, đẹp
hoa lệ, đẹp thanh quý, đáy lòng luẩn quẩn chần chờ.
Dưới ánh đèn chập chờn, hình dáng đường cong của anh hoàn mỹ mà
mềm mại, dùng cánh tay nhàn hạ đặt lên đầu, híp mắt, cứ tự nhiên tĩnh như
vậy.
Chung Tình lại nhẹ nhàng nói thêm lần nữa: "Thiếu tướng, Chung Tình
lui xuống."
Lông mi anh run rẩy, cô biết anh nghe thấy được, thấy anh không nói gì,
kéo cơ thể nặng nề, xoay người rời đi.
Cô thật sự mệt muốn ngã, đi đường cũng lảo đảo, lúc từ trên cầu thang đi
xuống, thiếu chút nữa đã ngã xuống vì chân tay yếu đuối.
Từ Ngang biết thiếu tướng, nhìn thấy Chung Tình như vậy không nhịn
được mở miệng thử thăm dò: "Cô Chung, nếu không cô cứ nghỉ ngơi trước,