Cô không muốn chết. . . . . . . . . . . . Nhưng cũng không biết vì sao, vào
giờ phút này, cái ý nghĩa muốn ở lại nhà họ Dịch cũng không còn, trong
nháy mắt, cô đặc biệt mong muốn rời khỏi nơi này.
Cái ý nghĩ đó, giống như thuỷ triều, đem cô phủ kín.
Vốn cho rằng, trở thành vợ của Dịch Hân, làm một quả phụ là có thể sinh
tồn giữa trời đất, thế nhưng hiện tại lại phát hiện, chỉ cần có Thiếu Tướng,
Hà An Viện ở trên đỉnh đầu, thì sẽ mãi mãi có một loại nguy hiểm treo lơ
lửng!
Nếu lần này, thật sự có thể tránh được một một kiếp, như vậy, cô sẽ nghĩ
biện pháp rời đi . . . . . . . . . . . .
Chung Tình nghĩ tới đây, đôi môi hơi run rẩy, như không để ý đến tất cả,
mở miệng quay về phía Dịch Giản nói: "Chung Tình muốn khẩn cầu Thiếu
Tướng giúp Chung Tình một chút. . . . . . . . . . . ."
Lời của cô, mang theo vài phần điềm đạm đáng yêu.
Dịch Giản không nghĩ tới cô sẽ nói ra như vậy, hắn luôn cảm thấy cô
luôn có tâm cơ, thế nhưng không ngờ cô lại không biết liêm sỉ như vậy, rõ
ràng biểu hiện của hắn lạnh nhạt như thế, thế nhưng cô vẫn mở miệng cầu
hắn!
Lẽ nào cô vì sống sót, có thể thật sự vứt bỏ hết toàn bộ tôn nghiêm của
mình sao?
Vẻ mặt của hắn, ngày càng lạnh nhạt, hiện lên một chút khí tức khiếp
người, dọa Chung Tình sơ liên tục lui lại vài bước.
Dịch Giản đột nhiên đưa tay ra, vồ lấy cô, mạnh mẽ nắm cằm của cô,
buộc cô đối diện với mình!