Ai không muốn phất lên làm Phượng Hoàng, ai không muốn từ phục vụ
người khác trở thành được phục vụ.
Lúc nhóm người của Chung Tình đến, bên trong đã bắt đầu nổi lên khúc
nhạc Nhã Nhiên, được thổi bằng sáo trúc thật tỉ mỉ, làm cho người nghe
không tự chủ được cảm thấy say mê, giống như là bản nhạc trên trời.
Thời gian bắt đầu bữa tiệc chỉ còn có nửa canh giờ, nhưng những chủ
nhân ở đây cũng chưa đến, Tử Uyển đứng ở đó, sắp xếp hướng dẫn cho
nhóm người củaChung Tình phục vụbàn nào.
Tử Uyển dĩ nhiên là muốn phục vụ bà chủ, số còn lại đương nhiên cũng
muốn phục vụ bàn của cậu chủ nhà họ Dịch.
Thời gian bình thường, Tử Uyển có thể nhận được rất nhiều quà tặng,
nhưng hôm nay, những người hầu kia nói hết lời ngon ngọt, nhét lễ vật vào
tay cô, nhưng Tử Uyển không chịu nhận.
Những người hầu kia đương nhiên cũng kinh ngạc, duy chỉ có Chung
Tìnhmột mình một nơi không nhúc nhích.
Tử Uyển đã sớm chú ý tới biểu tình của Chung Tình, trong lòng không
nhịn được suy nghĩ, khó trách Thiếu tướng lại chú ý đến cô ấy, vô luận là
không phải theo kiểu lạc mềm buộc chặt, nói tóm lại, đổi lại là người đàn
ông nào, cũng sẽ muốn chinh phục phụ nữ nhìn mình với ánh mắt thờ ơ.
"Chung Tình, cô phục vụ bàn của Thiếu tướng, Ngọc Hương, cô phục vụ
bàn của cậu Hai..."