Hà An Viện đỡ bác, trong lòng rất lo lắng, cũng không biết liệu có thể
loại bỏ Chung Tình thật không, "Bác? Người có tin tưởng thiếu tướng sẽ
thật sự vứt bỏ Chung Tình như vậy không?"
"Nếu thật phải lựa chọn một trong hai người Dịch Phong và Chung Tình,
chắc chắn thiếu tướng sẽ vứt bỏ Chung Tình, tình cảm thiếu tướng dành
cho Dịch Phong, không phải ai cũng có thể vượt qua, cho nên, những thứ
này không cần sợ." Lúc này vẻ mặt đại phu nhậ trông thật hiền lành.
"Bác, nếu, con nói là nếu thiếu tướng không chịu dìm lồng heo Chung
Tình, vậy phải làm sao giờ?" Hà An Viện buồn bực, cô muốn người phụ
nữa kia biến mất hoàn toàn, biến mất vĩnh viễn, không bao giờ xuất hiện
bên cạnh thiếu tướng và trong thế giới của cô: "Bác, người biết đó, dù,
thiếu tướng không chọn dượng, người cũng không có biện pháp gì bắt ép!"
"Thiếu tướng là người trọng tình trọng nghĩa, Tiểu Viện, y ngươi không
cần lo lắng." Đại phu nhân an ủi Hà An Viện, dừng một chút, đáy mắt lại
đầy rát buốt, giọng nói đã có vài phần sắc bén: "Nếu, thật là như vậy... . . .
Như thế... . . . con đàn bà kia, chỉ có thể bí mật diệt trừ cô ta!"
Hà An Viện nghe vậy, lúc này mới cười cười, nếu bác giết Chung Tình,
thiếu tướng sẽ giết bà ấy, nhưng mà mượn tay bà, diệt trừ cô ta, vậy chẳng
có quan hệ gì với cô cả.