hiện tại em ở Cố Viên, nên cũng khách khí với em."
Lời của cô, rất thành thạo, bên trong hàm chứa ý tứ Hà An Viện sợ Thiếu
tướng mới như thế, người bình thường, cũng sẽ không hoài nghi.
Dịch Giản chẳng qua là nhìn Chung Tình, gương mặt vẫn không biểu
tình gì.
Chung Tình không nhịn được đáy lòng hồi hộp, anh không tin sao?
Ai biết, một giây kế tiếp, Dịch Giản lại hỏi: "Sẽ hát sao?"
"Hả?"
"Lâu đài đưa tiễn, sẽ hát bài đó sao?"
Chung Tình lắc đầu một cái, "Không biết...... Em chỉ vừa nghe, làm sao
hát được......"
"Vậy anh hát cho em nghe." Dịch Giản nhìn Chung Tình, thấy Chung
Tình đáy mắt khiếp sợ, tự nhiên kéo cô ngồi ở trên ghế sa lon, mở miệng ra,
liền hát bài hát đã lưu truyền năm ngàn năm kia.
"Những bông hoa xanh biếc nở rộ, đôi bướm quanh quẩn bay lượn, tình
yêu ngàn năm truyền lại, Lương Sơn Bá mãi yêu Chúc Anh Đài, ba năm
làm bạn học cùng nhau, đầu gối tay kề cùng nhau, ai ngờ từ biệt ở ban
công, ban công từ biệt hận như biển, lệ nhuộm hai cánh, thân hóa bươm
bướm, trải qua đau khổ chân tình, thiên trường địa cửu không xa rời nhau,
đôi bướm vẫn quấn quít, tình yêu ngàn năm truyền lại, Lương Sơn Bá mãi
yêu Chúc Anh Đài......"
Giọng hát của anh rất hay, khi hát lên, so với trên sân khấu còn hay hơn
rất nhiều, mang theo một cổ ma lực, khiến cho đầu óc Chung Tình ngất
ngây.