TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2595

Chương 13:

Hôm sau, Envia tự đến tìm Malaprađơ. Bầu trời hôm đó thật là đẹp, họ
cùng nhau đi xuống phía bờ hồ và đi dạo rất lâu trên con đường dọc bờ. Khi
trở lại, nom họ rạng rỡ hẳn nên, tay trong tay.
Một đám ăn hỏi được tổ chức cho họ một cách lịch sự. Đám bạn bè xúm
vào trêu ghẹo anh chàng đầu bếp, song có câu nào hơi tếu quá thì họ tránh
không để phụ nữa nghe thấy. Nom anh ta khác hẳn và hạnh phúc của họ làm
mọi người đều vui mừng.
Tuy vậy, Angielic mãi không quên được những điều Perắc kể về anh đầu
bếp. Chắc hẳn là nàng bị xáo động hơn Envia, có lẽ vì nàng không còn thơ
ngây như cô ấy. Điều đó làm nàng nghĩ lại những kỷ niệm bẩn thỉu của
chính mình. Tối đó, bên bếp lò sưởi trong căn phòng nhỏ, nàng không thể
dứt ra được câu chuyện đó. Đôi tình nhân bị chặt vụn dưới con dao anh đầu
bếp. Những bàn tay nhớp nhúa máu, nỗi sợ hãi, mồ hôi toát ra trên trán, sự
cô độc của một con thú cùng đường... Angielic tư lự.
Những con dao quắm vung xuống cổ những kẻ đang ngủ say, cái thủ cấp
xấu xí gớm ghiếc của kẻ mà nàng muốn trả thù đã được một nông dân túm
tóc mang lại,
rồi máu chảy ra, dòng máu mà nàng đã muốn rửa một cách đam mê những
ngón tay ngà của mình trong đó.
Mối căm thù, sự vùng lên của con thú vừa tàn bạo vừa khủng khiếp, tính đê
hèn của con người lê lết trong vũng bùn trụy lạc và hư hỏng, tất cả những
cái đó, nàng đã xưng tội trước linh mục trưởng tu viện Niơn và ông ta đã
cầu xin Chúa xá tội cho nàng.
Nhưng còn dấu vết, còn cái ấn triện đau thương của những lúc như vậy, làm
sao có thể xóa được? Nghiêng khuôn mặt thanh tú về phía đống lửa, nàng
vẫn có cảm giác rợn người, một cảm giác buồn nôn. Nàng rất thông cảm
với Malaprađơ nhất là về lúc sau thấy sự khiếp hãi không tên đang chờ
mình bị chấn động ghê gớm như một cái cây trong cơn bão, nỗi khiếp hãi
chính bản thân mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.