TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4184

Rồi nàng cũng làm ra bộ bí ẩn như ông ta, làm một cách vui vẻ không oán,
không thù.
- Tại làm sao mà bà lại mỉm cười thích thú như vậy, thưa bà, trong khi bà
đang thiu thiu ngủ- Tiếng Côlanh cất lên hỏi
- Vẫn là vì ông, thưa ông thống đốc. tôi nghĩ đến gánh nặng của ông và tôi
tự hỏi có lúc nào nó trở thành quá nặng nề và bạc bẽo đối với một người
sống đơn độc như ông hay không?
- Tôi có bao giờ đơn độc đâu? - ông trả lời
Bằng một cử chỉ tự nhiên nàng đưa tay ra và lấy ngón tay sờ nhẹ lên thái
dương ông ta.
- Trong tóc của ông có
điểm ánh bạc, từ trước đến nay tôi chưa từng trông thấy.
- Ánh bạc đó đột nhiên mà có. Bà có thể hiểu được không , thưa bà, là nỗi
đau trong những giờ phút đứng trên đầu giường của bà ở Xalem, khi bà
đang thập tử nhất sinh, đối với tôi còn hơn cả mười năm chinh chiến phục
vụ đại hoàng đế Môgôn. Thế cũng đủ làm cho tôi bạc tóc ra rồi. chuyện đó
có gì là lạ.
- Côlanh, thật điên rồ!...
anh chàng Côlanh thô lỗ, cúi xuống nàng, và với một nụ cười âu yếm.
- Chúng tôi yêu em-ông ta nói-Chúng tôi, những người mà em đã chiếm con
tim, trói chặt thể xác... Em cũng biết rõ là sự có mặt của em đã đem lại cho
chúng tôi cả một kho báu và bao nhiêu niềm hoan lạc. Nếu chúng nó tới,
những kẻ làm khổ em và căm ghét em-những thiên thần đen của sự tàn phá
và của bóng tối, nhất định chúng sẽ thất bại nhục nhã. Vì mọi niềm vui trên
trái đất này đều nhằm mục đích cứu vớt thế giới.
PHẦN THỨ TƯ.
NHỮNG NGÀY Ở GUNXBÔRÔ


Chương 13.:

Trời rất đẹp khi con tàu Cầu vồng thả neo trước Gunxbôrô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.