TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1707

- Bây giờ đi là đúng lúc.
Nàng thấy cái thế giới thù địch đang chờ đợi nàng ngoài cổng đại tu viện và
qua đấy nàng phải dấn bước cô đơn và bị rình mò, với đứa con hoang trên
tay.
Nàng quỳ thụp xuống cạnh cha:
- Cha đừng xua đuổi con. Ở đây con sống thoải mái. Đây là nơi dung thân
của Chúa.
- Khắp thế giới đều là nơi dung thân của Chúa cho những người tin vào
lòng nhân từ của Người.
Nàng nhắm mắt lại và từ hai hàng mi dài của nàng tuôn ra những dòng
nước mắt vẽ nên những nét lấp lánh trên hai má nàng. Cha nhìn thấy quang
nàng hiện lên cái quầng đen của nỗi bất hạnh. Nàng chưa thoát khỏi hiểm
nguy đâu, nhưng dành chiến thắng là điều chắc chắn đã sáng tỏ. Cha thấy
mình có trách nhiệm phải ném nàng ra theo gió bốn phương.
Cha đưa tay ra và nàng cảm thấy trên mái tóc mình sức nặng vô cùng hiền
dịu dưới bàn tay gầy khô của cha.
- Hãy cam đảm, linh hồn
thân yêu và cầu Chúa ban phúc lành cho con.
Sáng hôm sau, thầy dòng gác cửa đến tìm nàng. Thầy đã đóng yên một con
la theo lời thỉnh cầu của nàng. Nàng sẽ trả lại con la qua các tu sĩ ở Maiơde.
Thầy đã đeo lên lưng la hai cái giỏ đựng thức ăn và một cái chăn. Angêlic
trùm khăn thật kín đầu cho con gái nàng. Nếu như nàng không thể giấu kín
màu xanh của đôi mắt nàng thì ít ra nàng cũng phải giấu kín được mái tọc
của con gái nàng. Nàng biết rõ là người ta miêu tả nàng cho những kẻ đang
lùng bắt nàng như sau: một người đàn bà có đôi mắt xanh bế đứa con gái
tóc màu hung trên tay. Thật may phúc cho nàng là bé Ônôrin cũng đã khác
đi nhiều.
Đứng một lúc, tay đặt trên cổ con la, nàng do dự. Sao nàng lại không có thể
chào một lần cuối Đức Cha Tu viện trưởng? Chào em nàng ?
Người gác cửa lắc đầu. Tuần lễ Thánh sắp bắt đầu. Cả tu viện đã cấm
phòng. Đúng là sự yên tĩnh còn nặng nề hơn thường ngày đè nặng lên đại tu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.