chúng như ve vuốt những con vật to lớn đã được thuần dưỡng. "Không, ta
sẽ không chịu đựng nổi một tình thế như vậy, ông lại một lần nữa tự nhủ.
Thà nàng trở nên lạnh nhạt hoàn toàn... Đằng này nàng lại không hề lạnh
nhạt với ta..." Tự thú nhận như thế cũng sẽ chẳng giúp gì để làm đơn giản
hơn những điều sắp xẩy ra. Luôn luôn thấy rõ là không đi tới một giải pháp
dễ dàng. Có lẽ phải tự nhủ một khi đã sang dến mái dốc bên kia của cuộc
đời, con người ta mới biết coi thường những dằng xé nội tâm với một sự
thanh thản nào đó. Những nẻo đường của hận thù vô vọng, của ham muốn,
đối với ông chả có gì là hấp dẫn để mà dẫn sâu vào. Ông đã không hề ghen
tuông ngay cả cái hôm nhận được lá thư báo tin rằng "bà quả phụ" Pe rắc đã
tái giá với vị Hầu tước rất đẹp trai và rất phóng đãng Piexic-Belie. Ông
thậm chí còn vượt qua trạng thái bị vỡ mộng một cách đến là mau lẹ. Ít ra
thì ông cũng nghĩ thế. Những vết thương đó ta tưởng là xoàng vì mau mau
kín miệng, thực ra lại là những vết thương sâu, vì bên trong thịt bị hủy hoại
hoạc teo đi . Người bạn thầy thuốc Ả rập đã cắt
nghĩa điều đó khi ông lão chữa cho ông cái chân thọt bằng cách bắt buộc cái
vết thương phải đẻ ngỏ cho đến khi tất cả các dây thần kinh, các bắp thịt,
các đường gân hồi phục theo sự hài hòa cần thiết của tự nhiên. Dầu thế nào
đi nữa, ông vẫn đau khổ vì một người vợ đã mất và không thể hồi sinh. Đến
đó, ông vừa nghĩ vừa nhìn mặt biển bằng đôi mắt xanh thăm thẳm, và đưa
tay đập vào cánh cửa gỗ một cách giận dữ. Gã người Mo Apđula vẫn đang
chờ sau lưng ông đang định tắt đèn. _Không đi, chúng ta còn xuống sâu
nữa-ông ta nói với Apđula. Và ông theo sau gã A rập, chui vào một cái
giếng tối om, miệng mở ra ngay trên sàn khoang pháo. Những hoạt động ấy
đã trở nên quen thuộc với ông, mỗi khi cần phải lãng quên. Toàn bộ ý chí
của ông đang được huy động, để có thể ngay trong buổi sáng hôm nay, thoát
ra khỏi ám ảnh về Angielic. Việc ông đang đi xuống hầm tàu, cũng một
phần vì mục đích ấy. Giận giữ thù oán, hoang mang, ông cũng chẳng biết
cái gì đang ngự trị trong con người mìn nữa. Than ôi, chỉ có điều chắc chắn
là không phải lạnh lùng. Những tình cảm được khơi gợi bởi một người đàn
bà đã mười lăm năm nay không còn là vợ mình, và nay đang tìm mọi cách