TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2022

nghĩ một cách lơ đãng. Nhưng Manigon với bản tính trào lộng đã nói với
vợ. - Em làm anh ngạc nhiên quá đấy Sara ạ! Điều em vừa nói nghe không
có lí, bởi vì ông chủ của chiếc tàu này đã nghĩ rằng phải nịnh cái tật thích
xài sang của em bằng cách tặng cho em chiếc liễn đựng súp này để làm em
mất khả năng suy xét đi. Anh vẫn quen thấy em lập luận một cách nghiêm
túc hơn nhiều. - Các lí lẽ của em có giá trị hơn các lí lẽ của anh. Một người
đàn ông biết phân biệt một cách chắc chắn đẳng cấp, dòng dõi và biết trước
tiên phải quan tâm đến ai, em không nói rằng đó là một người đàn ông đáng
tin cậy, nhưng em nói, em khẳng định đó không phải là một đứa mất dạy.
Bà ta nói thêm một cách mập mờ. - Còn bà, bà nghĩ thế nào về người đàn
ông đó, bà Angielic? - Bà đang nói về ai đó? - Angielic hỏi. - Về... về ông
ta đấy - đám đàn bà nhất loạt nói to-Ông chủ tàu Gunxboro... tên cướp
đeo mặt nạ.... rescator ấy mà. Bà Angielic bà biết ông ta, hãy nói xem ông
ta là thế nào? Angielic nhìn thẳng vào họ. Có một cái gì không thật khi họ
đặt ra cho nàng câu hỏi ấy! Đối với nàng!... Trong im lặng, giọng nói yếu ớt
của Onorin chợt vang lên. - Con, con muốn có một chiếc gậy. Con muốn
giết ông ấy, cái ông đen thui ấy. Ông Manigon nhún vai. - Vẫn đề ở chỗ biết
ai như thế nào, mà biết nơi nào người đó đang đưa chúng ta đến. Bà có thể
nói với chúng tôi về chỗ đó thưa bà Agielic ? - Sáng nay ông ta còn khẳng
định với tôi rằng ông ta đang đưa chúng ta đến vùng Đảo. Con đường phía
Bắc cũng có thể đi đến đó như con đường phía Nam. - Ai chà - ông chủ tàu
thở dài - ông nghĩ thế nào, ông Lơ Gan. - Tôi cũng tin là có thể như thế...
Một con đường người ta ít khi dùng, nhưng cứ đi xuôi xuống theo dọc bờ
biển châu Mỹ, cuối cùng sẽ phải gặp biển Angti. Chắc là vị thuyền trưởng
của chúng ta thích con đường ấy hơn, chuyện đó là bình thường. Tiếp đó là
gã gù với đôi chân ngắn ngủn xuất hiện. Anh ta dùng tay ra hiệu cho mọi
người biết đã đến lúc họ có thể ra ngoài đi dạo. Trong khoang chỉ còn mấy
người đàn bà ở lại để dọn dẹp. Angielic lại đắm chìm vào suy nghĩ. - Tại
sao mẹ ngủ, hả mẹ? - Onorin vừa hỏi vừa nhìn nàng úp mặt vào hai bàn tay.
- Để yên cho
mẹ nào. Angielic lại dần trở về với trạng thái sững sờ. Cảm giác mình vừa
bị nện một cú vào gáy vẫn bám riết lấy nàng. Tuy vậy toàn bộ sự thật đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.