Tuy đi biển để kinh doanh, ông đã trang bị cho chiếc tàu ba buồm của mình
thành một tàu chiến: các trận đánh chống kẻ này kẻ nọ thường xảy ra luôn.
Ông phải miễn cưỡng chống lại những cuộc tiến công của các hiệp sĩ dòng
Mantơ vì họ vẫn coi tên cướp biển đeo mặt nạ - mà người ta không biết cả
tên và gốc tích - là một tên phản tặc đi phục vụ cho Đại quốc vương Hồi
giáo ở Coongxxtangtinop. Thời đó không hề có sự dung hòa nào giữa đạo
Thiên chúa với đạo Hồi: người ta phải ủng hộ hoặc bên này hoặc bên kia.
Vậy mà Perắc, một lần nữa lại chọn lá cờ riêng, không phải là chữ thập
cũng không phải là lưỡi liềm, cờ mang hình cái mộc thêu chỉ bạc trên nền
vải đỏ.
Ông cũng biết rằng, khi tiến ra biển, hạm đội do công tước đờ Vivon chỉ
huy có nhiệm vụ hành quân
trừng phạt mà bản thân ông là một trong những mục tiêu cấp bách hàng
đầu. Bởi vì hoạt động của ông gây khó chịu rất nhiều cho Vua Lui 14 và
còn đe dọa những khối tài sản kếch xù của Pháp vơ vét được bằng cách trao
đổi với vùng Cận Đông những sản phẩm công nghiệp hạng xấu bị ế đọng ở
Pháp.
Do đó Perắc đã cử những gián điệp đi dò la thật tỉ mỉ đường đi và quân số
của hạm đội Hoàng gia Pháp và ông căn dặn họ phải kể thật chính xác danh
sách những binh sĩ có mặt trên các tàu galê Pháp. Khi soát lại danh sách
quân sĩ của đô đốc - công tước Vivon, ông đọc thấy một cái tên làm ông
phải suy nghĩ: Canto Moren, tiểu đồng.
Canto! Phải chăng đó chính là tên được đặt cho đứa con trai của ông đã ra
đời sau ngày ông bị hành hình - qua người thế mạng? (Ông được biết mình
có đứa con này nhờ lá thư của cha Angtoan mà ông nhận được ở Canđi. Lúc
nhận tin này, ông chưa chú ý nhiều lắm bởi vì ông bị choáng váng ghê gớm
trước cái tin sét đánh: vợ ông đi lấy chồng khác)
Lúc này, trước cái tên xuất hiện đột ngột ấy, ông suy nghĩ "Canto Moren...
Đúng rồi, chỉ có thể là đứa con trai sinh sau ngày "khai tử" của ông. Ông
cho lấy thêm tài liệu và mọi nghi vấn đều bị xua tan. Đứa trẻ đúng là lên
chín tuổi; là con riêng của bà vợ Thống chế Plexi - Belie.
Như thế là biển cả đang đem con