TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 2117

thản nhiên goi: "Cha ơi!"
Làm sao có thể không đáp lại tiếng gọi ấy?
- Con trai của ta!
Cậu bé không có vẻ gì nhớ tiếc quãng đời đã qua. Perắc đã rất nhanh chóng
nhận thấy đứa bé dễ thương này tính tình rất kín đáo. Mà ông thì không
muốn hỏi trước. Ông còn đôi phần dè dặt. Ông sợ điều gì? Sợ biết nhiều
điều qua và sợ vô ý chạm vào những vết thương chưa kín miệng hẳn.
Thật vậy, lần đầu tiên chú bé Canto nói đến gia đình mình còn ở lại bên
Pháp, thì là để khoe với niềm hãnh diện:
- Mẹ Canto là người yêu của vua nước
Pháp!
Rồi cậu ta nói thêm với vẻ ngây thơ:
- Chẳng có gì là lạ! Mẹ là phu nhân xinh đẹp nhất trong cả nước.
Bị đòn choáng váng bất ngờ, ông Perắc từ đó để mặc cho đứa bé thích thì
kể chuyện cũ, chứ không tự ý gợi ra.
Những mẩu chuyện ông thu lượm như vậy được chắp vá thành những bức
tranh kỳ quái, với Angielic trong những bộ quần áo lộng lẫy, với người
hùng Phlorimong, với Thống chế Plexi - Belie, lạnh lùng nhưng phong nhã,
được Canto yêu mến, với cả Nhà vua, Hoàng hậu và Thái tử nữa.
Tuy nhiên, Canto thú nhận là bé thấy ở biển thích thú hơn cung điện
Vecxây: chính vì vậy, bé đã quyết định đi tìm cha. Phlorimong cũng sẽ đến
nhưng đến sau này kia! Cậu bé có vẻ không tính đến chuyện Angielic có thể
trở về với mấy cha con. Do đó, trước mắt ông hiện ra hình ảnh một người
mẹ nông nổi, thờ ơ với các con mình.
Một buổi tối, ông quyết định hỏi con một câu.
Ngày hôm đó, trong cuộc giao chiến với một trong những kẻ thù nguy hiểm
nhất của ông là Medo - Mooctơ, Canto bị trúng một mảnh đạn ở đùi. Ngồi ở
đầu giường săn sóc con, Rescartor ân hận nghĩ thầm: thằng bé này còn quá
nhỏ tuổi, có lẽ chưa nên để nó nếm mùi những cuộc chiến đấu ác liệt giữa
những người lớn thô bạo chăng?
- Con có nhớ mẹ con không, Canto?
Thằng bé nhìn cha, hơi ngạc nhiên. Rồi mặt nó sa sầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.