Không trả lời, Giôphrây đờ Perắc đặt chân xuống đất. Từ nãy đến giờ,
chàng lơ đễnh. Sau khi tưởng chàng bận rộn, nàng lấy làm lạ là chàng
chẳng cho nàng biết gì về nỗi lo của chàng cả. Chàng đến chỗ nàng, giơ
cánh tay ra giúp nàng xuống ngựa. Chàng mỉm cười với nàng hết sức âu
yếm nhưng vẻ mặt căng thẳng.
- Anh làm sao thế? - Nàng hỏi đi hỏi lại nhiều lần.
- Chẳng sao cả, trái tim của anh ạ, - Chàng vừa trả lời vừa ôm chặt nàng vào
lòng, đưa nàng đi giữa các lùm cây - Anh đã chẳng bảo với em là hôm nay
là ngày đẹp nhất trong đời chúng ta sao?
Nàng thấy không phải chàng bận mà chàng cảm động. Nàng lại thêm lo.
Niềm hạnh phúc của nàng còn quá mỏng manh nên nàng run lên khi thấy
một sự kiện ngẫu nhiên có thể cướp mất chàng một lần nữa. Phải chăng đây
là bầu không khí êm đềm đem lại cho con tim của nàng không phải nỗi
buồn lo mà là sự chờ đợi.
- Ở đây khi trời sáng rõ, cuộc sống thật giản dị - Nàng nói to lên như muốn
phá vỡ nét duyên dáng quyến rũ sẵn có - nhưng khi sương mù trùm lên
chúng ta thì mọi cái lại hình như có vấn đề. Có lẽ chính là vì thế mà người
ta gắn bó với xứ sở này. Người ta luôn luôn chờ đón một sự kiện, một
chuyện bất ngờ,
người ta cảm thấy có việc gì sắp xảy ra đây, một chuyện vui mừng.
- Đúng anh để dành cho em một chuyện vui mừng nên anh đã đem em đến
chốn này đây.
- Nhưng liệu còn chuyện vui gì có thể xảy tới với em ngoài chuyện em đã
tìm thấy anh?
Chàng nhìn kỹ nàng với một sự chăm chú u ám, cái nhìn nàng thường thấy
nó đè nặng lên nàng trên tàu Gunxbôrô. Khi chàng nhìn kỹ nàng như vậy,
nàng biết là chàng nghi ngờ nàng, là chàng phải chịu đựng vì quá khứ của
nàng chưa được xóa sạch đi đâu.
Nhưng chàng không trả lời cái dấu hỏi đọc thấy trong mắt nàng.
Càng đi tới, tiếng động vang lại càng gần, hòa với tiếng người xôn xao. Hai
người đi tới trước một quãng chồng chất những mỏm đá đỏ, nơi biển bị hụt