TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3196

Nó quằn quại qua bóng đêm, vô tận và như thể gió mang nó đi và khuếch
tán cho tới tận đầu trời cuối đất âm vang chói chang kinh khủng của tiếng
rú trong đó run rẩy một nỗi đau không tên nhoáng lại, phảng phất một nỗi
hận thù và một cơn điên khùng ma quái.
Những người nghe thấy tiếng kêu cảm thấy như máu đông lại trong huyết
quản và người hóa đá.
Amêđa đánh rơi cây đèn lồng cầm ở tay và run rẩy tới mức
không sao làm dấu thánh được.
- Quỷ cái... Quỷ cái... Cậu ta ấp úng-Lần này đúng là nó rồ! Đúng là nó kêu
phải thế không thưa ông bà?
Dù đã được rèn luyện ý chí, đám thủy thủ vẫn hoang mang.
- Có gì không lành xảy ra thế? - Một gã hỏi và nhìn lên bầu trời tối om -
Ngài nghĩ thế nào, thưa ngài?... Một người đàn bà lâm nạn chăng?..
- Không, tiếng nói của một thần linh đấy - Một gã khác nói - Tôi không
nhầm đâu. Tôi đã từng nghe những tiếng hoàn toàn giống như thế ở phía
bán đảo Yêu quái trong vịnh Xanh Lôxăng... Thế nhưng lại không từ biển
tới...
- Không, từ phía làng thì đúng hơn - Perắc nhận xét - Và thậm chí có lẽ từ
pháo đài kia đấy.
Angielic nghĩ tới nữ công tước đờ Môđribua.
Một tiếng kêu như thế chỉ có thể phát ra từ lồng ngực của một kẻ thở ra hơi
cuối cùng. Bỗng tin chắc người bệnh vừa qua đời mà chưa được rửa tội,
Angielic vội chạy về nhà, trong lòng ân hận đã không đủ sáng suốt và đã để
người đàn bà tội nghiệp ấy một mình trong giờ phút lâm chung.
Nàng về tới nhà, thở không ra hơi và thấy hai bóng người trong ô cửa sổ có
ánh sáng.
- Có việc gì xảy ra thế? - Nàng hớt hải kêu lên.
- Tôi không rõ - Đenphiđuy Rôxoay đáp - Có ai đó kêu ở ngoài kia. Khủng
khiếp quá! Chúng tôi còn chưa hết run rẩy.
- Hình như tiếng kêu ở đâu trong rừng ấy - Mari Hiều dịu nói thêm.
Angielic
đứng lặng im, trong lòng băn khoăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.