TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3365

lược và cái bàn chải bằng đồi mồi mà nàng rất quý. Nhưng lúc này có việc
khác phải làm, chứ đâu có thì giờ luyến tiếc mấy thứ ấy.
Picxaret quì xuống trước xác chết. Nàng chỉ thấy anh ta lờ mờ, nhưng cái
mùi hoang dã toát ra từ người anh ta khiến nàng biết chắc mình không
nhầm.
Anh ta chăm chú rút mũi tên cắm vào giữa hai xương bả vai nạn nhân. Rồi
lật ngửa xác chết lên. Trong bóng đêm, khuôn mặt người chết nổi lên trên
như một chấm trắng nhờ
nhạt trên đó cái miệng in lên thành một cái lỗ đen ngòm. Không thể phân
biệt rõ nét mặt.
- Mày chạy đi đâu, con mồi của ta? - Picxaret lên tiếng - Mày tưởng mày có
thể thoát tay tao mãi ư? Mày thấy không, ta đã đến kịp thời.
- Anh đã cứu thoát tôi - Angielic sốt sắng nói - Gã đàn ông kia muốn giết
chết tôi.
- Tôi biết. Tôi dò theo "chúng" đã mấy ngày nay. "Chúng" khá đông. Sáu,
bảy đứa...
- Chúng là ai? Người Pháp hay người Anh?
- Chúng là yêu quái - Picxaret đáp.
Anh chàng man rợ mê tín, với tính chất phác bẩm sinh của mình, nói thẳng
ra điều nàng đã biết. Chỉ có điều là bây giờ "chúng" ở gần hơn. Chúng xuất
đầu lộ diện chứ không còn hành động bí mật nữa và người ta có thể thấy rõ
mặt mũi của chúng. Quả là những bộ mặt như thế chỉ lộ mặt ra vào lúc cần
đánh.
- Bà bị lạnh đấy - Picxaret nhận xét khi nghe răng Angielic đánh lập cập.
Và nàng giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc của anh ta.
- Bà hãy mặc lấy quần áo của hắn.
Picxaret cởi chiếc thắt lưng có dắt một khẩu súng ngắn và lột chiếc áo
khoác ngoài nửa bằng da nửa bằng len của xác chết. Angielic mặc vào và
thấy dễ chịu hơn. Nàng thiết tha muốn biết nét mặt của kẻ thù bí ẩn. Nhưng
Picxaret không muốn kéo xác hắn ra dưới ánh trăng.
- Chúng ta hãy chờ đến bình minh - Anh ta đề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.