TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4060

Ta đến và ta ôm em trong cánh tay
Nhưng em hãy nhớ
Và em hãy tự biết mình
Vì để em khỏi lụy lòng sông đó
Không phải bao giờ anh cũng ở đấy đâu".
Đây là phong cách của những bài hát do Nhà thơ Du đãng viết ra đã được
cha Huyclurô và mẹ Huếcluret hát nghêu ngao tại một góc trên đường phố,
vừa khóc vừa hát đệm đàn vĩ cầm.
Nếu nàng không biết nhà thơ dưới đáy xã hội Pari đã chết từ lâu, chết hẳn
rồi, bị treo cổ, thì có lẽ nàng đã phải công nhận là những dòng thơ này đã từ
tay nhà thơ viết ra. Nhưng nếu không phải nhà thơ thì chắc hẳn đây là một
anh chàng lang thang của "Vương triều quái dị", một người nào đó vừa biết

danh "Nữ hầu tước của những thiên thần" của nàng, vừa biết là Môlin sắp
sửa sang làm gì ở Canada.
Tên của người viết được che giấu phía sau kỷ niệm đã được nhắc tới mà chỉ
hai người, nàng và "người đó" biết mà thôi. Người đó là ai? Ai đã đến và đã
ôm nàng vào trong cánh tay... Để làm cho nàng quên... những nỗi khốn
nghèo... đã làm cho nàng muốn chết và gieo mình xuống dòng sông Xen
"xanh rờn và thì thầm..." Trên cầu đức Bà... Cây cầu mà người ta đã đi qua
bằng một đường phố nhỏ giữa hai dãy nhà có hàng hiên. Ai đã ở trên cầu
đức Bà?
Tên một người hiện ra như ánh chớp cùng kỷ niệm: Đêgrê.
Một hôm, từ trên cửa sổ phòng nàng, nàng đã nhìn thấy sông Xen và mơ
ước được chết. Thế rồi ông ta đến, và theo cách của ông ta, ông ta đã trả lại
cho nàng mùi vị của cuộc sống, à, cái anh chàng cảnh sát quái quỷ ấy!
Nàng mỉm cười.
Trong bức thư công khai do tự tay ông ta ký và bọn mật thám có thể tóm
được, ông ta chỉ nói chung chung. Những câu vô thưởng vô phạt ông ta viết
ra không thể làm ông ta liên lụy đến chuyện gì hết mà chỉ cho biết một cách
đơn giản là ông ta quen bà đờ Perắc. Còn mảnh giấy nặc danh này, đấy là
cái nháy mắt của người bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.