TÌNH TRÊN ĐỈNH SẦU - Trang 132

Cung Thị Lan

Tình Trên Đỉnh Sầu

Chương Hai Mươi Mốt

Nằm trong tư thế ngay ngắn và bất động, bà cụ Đức đưa ánh nhìn lờ đờ
từng người quanh giường. Nhận ra quả là bà Kim Cúc bên cạnh mình, bà
nở nụ cười nhân hậu nói:
- Con về thăm mẹ đấy à?
Bé Lisa bật khóc nức nở:
- Cháu cũng tới đây thăm bà ngoại nữa. Sao bà ngoại không về với cháu?
Ngoại không nhớ cháu hay sao?
Nước mắt của bà cụ Đức trào ra khỏi khóe từng cơn và không ngừng.
Mở miệng toan nói, những cơn ho khan ập tới làm cụ phải đưa cánh tay gầy
khẳng khiu chặn lấy ngực. Cô Loan đang đứng yên lặng bên đầu giường
với những giòng nước mắt chảy âm thầm, vội vàng khom người xuống đở
đầu cụ cao hơn trên chiếc gối. Với khuôn mặt căng thẳng đến lạnh băng, bà
Bạch Mai nhẹ nhàng cúi người xuống rút chiếc khăn trên đầu giường để lau
nước mắt, nước mũi, và nước dãi cho bà cụ.
Bất kể sự chăm sóc của con cháu tận tình ra sao, những cơn ho tiếp tục
hành hạ bà cụ Đức. Những đường gân xanh nổi rõ trong lớp da trắng nhăn
nheo cùng với hai hốc cổ sâu vật vã nhấp nhô nơi hai nhánh xương gầy
gộc tạo cho bà cụ một vóc dáng hết sức thảm hại và thương tâm. Đau xót
khi nhận ra mẹ mình yếu ớt và tiều tụy khá nhiều, bà Kim Cúc ngồi sụp
cạnh giường, áp đầu vào thân hình còm cỏi của bà cụ và nói trong tiếng
khóc nức nở:
- Mẹ! Mẹ đến nông nỗi này sao? Sao mẹ không chịu về lại với con để
con có cơ hội chăm sóc mẹ? Có phải mẹ giận chúng con không?
- Làm sao mẹ giận các con được? Mẹ hiểu tấm lòng hiếu thảo của các
con lắm nhưng mẹ không muốn mình là gánh nặng cho con ở xứ người. Bà
cụ Đức trả lời với giọng khàn khàn và yếu ớt.
Bà Kim Cúc chùi nước mắt:
- Vậy thì ở đây có khác biệt gì? Tại sao mẹ dành đặc ân cho một người
con này mà không dành cho người con khác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.