Cung Thị Lan
Tình Trên Đỉnh Sầu
Chương Ba Mươi Sáu
Hơn một năm ly dị với chồng, tuy bận rộn với vai trò đơn phương làm
chủ ba tiệm móng tay, bà Kim Cúc chưa nguôi ngoai được sự mất mát đang
hiện diện trong tâm hồn. Dù là thế, bà không hề đề cập hay than thở với
một cô thợ hay một người quen biết nào về sự phản bội của chồng bà.
Trong gia đình, bà tránh đề cập hay nhắc nhở về ông Hoàng hay sự yêu
đương bất chánh của ông. Ngoài tiệm, bà không hề than thở, tâm sự, oán
trách hay tham gia bàn tán bất kỳ trường hợp ngoại tình nào của người đàn
ông mà bà nghe bàn tán trong tiệm. Ảnh hưởng lối giáo dục và phong cách
sống của cha mẹ đồng thời với bản tính lạnh lùng sẵn có, bà thường có thái
độ tỏ ra bất cần đối với những điều không vừa ý.
Thực tế là bà đã khóc âm thầm hàng tháng sau khi sự cố xảy ra. Bà
đã tự trách mình là không giữ được hạnh phúc với chồng đến độ ông phải
bỏ đi lấy vợ khác. Bà đã tự trách sự đơn giản hóa của mình về chuyện
luyến ái của nam nữ. Bà còn tự trách là đã để ông Hoàng sống đơn độc
trong căn phòng mà đáng ra bà phải có mặt bên ông mỗi đêm. Tuy nhiên,
sau một thời gian, cùng sự trôi qua của ngày tháng, bà đã rõ hơn sự chối từ
của ông Hoàng đối với mình để rồi tự chấn chỉnh tâm trí của mình bằng lập
luận : “Cái gì không thuộc về mình, cho dầu có cố giữ thể nào, không
chóng thì chày thì cũng sẽ mất đi.” Dù là thế, lối tự an ủi như một phương
pháp trị liệu cho sức khỏe tâm thần không đủ sức xóa hết những thắc mắc
trong tâm trí của bà về nguyên do khiến cho ông Hoàng đã có mối quan hệ
xác thịt với cô Hoa và bằng cách nào mà họ có thể có con với nhau một
cách dễ dàng trong một căn nhà lắm người như nhà của bà Thu. Bà đã hình
dung ra rất nhiều cảnh tượng như cảnh ân ái giữa ông Hoàng và cô Hoa,
cảnh ve vãn của ông, cảnh đồng tình của cả hai người và cảnh khiêu gợi
của cô Hoa. Và khi nghĩ sự việc diễn ra trong cảnh cuối cùng là nguyên
nhân khiến cho chồng bà và cô Hoa có con với nhau, thì bà không còn coi
cô ta là kẻ ngang hàng đồng tuổi với con mình nữa mà là kẻ “phá gia cang”,
một kẻ tình địch chính tông. Bà thầm cảm ơn hành động hào hiệp của ông