Cung Thị Lan
Tình Trên Đỉnh Sầu
Chương Năm
Buổi chiều hôm ấy bà Kim Cúc đến trường đón con bé Lisa đúng ngay vào
lúc tan học. Còi báo hiệu tan trường vang đúng ba giờ mười lăm phút chiều
nhưng vẫn chưa thấy đứa học sinh nào bước ra khỏi hai cánh cửa sắt đỏ.
Len lỏi trên lối đi xuyên qua những người đón học sinh, bà bước đến cây
sồi đơn độc và tách biệt phía đàng sau nơi mà bà thường ngồi và là nơi hai
cô gái trẻ Việt Nam đang đứng trò chuyện. Họ ngưng bặt câu chuyện đang
bàn dở và đưa mắt nhìn bà trong bối rối. Thoáng chốc, họ nhìn nhau và
thúc cùi trỏ lẫn nhau như đang đùn đẩy cho nhau việc làm gì đó. Người đàn
bà điềm nhiên, giả như không nhìn thấy họ, bước ra phía sau gốc sồi hướng
về tấm thảm cỏ trải tận xuống bên dưới và lan xa đến những ngôi nhà phía
bên kia đồi. Một cô gái có thân hình dong dỏng cao, mắt đen long lanh sáng
trên khuôn mặt trắng hồng đi theo sau bà, hỏi ngập ngừng:
- Dạ thưa, có phải bà là bà Kim Cúc, chủ của tiệm móng tay Bàn Tay Đẹp
không ạ?
Bà Kim Cúc nhíu mày:
- Có gì không em?
Cô gái quay người ra phía sau, kéo tay cô gái thấp hơn cô ta một cái đầu
đến trước mặt người đàn bà, nói tiếp:
- Dạ chị này muốn xin bà việc làm ạ.
- Làm gì? - Người đàn bà nhíu mày.
- Dạ làm móng tay.
- Em muốn làm ở đâu? Tôi có đến ba tiệm ở ba chỗ khác nhau!
- Dạ trong khu thương mại B gần đây! Cô gái thấp người cúi đầu, mái tóc
dài quá vai và dày như tóc giả xõa lấp gần hết hai bên gò má.
- Thế sao em không đến trực tiếp tiệm đó hỏi người quản lý? Người đàn bà
hỏi với cái nhìn chăm chú.
Đôi má đỏ ửng, cô gái thấp người có mái tóc dài và dày nói ngập ngừng:
- Dạ ... em có hỏi rồi nhưng người quản lý của tiệm đó không nhận em.
- Vì sao?