Đĩ nhiên nơi đây gần Đà Lạt là xứ sở của các loài hoa . Ai cũng yêu thích
hoa là chuyện thường.
Lam Yên bỗng chen vào:
-Ngay cả những người khó tính nhất cũng yêu thích một loài hoa nào đó.
Mẫn Phi nhướng mày nhìn nàng:
-Bộ cô tưởng những người khó tính không biết yêu hoa à ?
Lam Yên nhoẻn miệng cười:
-Em thường nghĩ như vậy thì thấy những người khó tính tâm hồn họ khô
khan lắm.
Đông Giao tiếp lời:
-Thế mới biết dù khô khan đến thế nào con người cũng không thể rung
động trước các loài hoa đẹp.
Lam Yên có vẻ triết lý:
-Như vậy chứng tỏ cái đẹp luôn thu hút mọi người.
Đĩ nhiên rồi.
Mẫn Phi không đồng ý:
-Có nhiều người vẫn không bị cái đẹp thu hút đâu nhé.
Lam Yên quay đầu nhìn chàng hỏi nhỏ :
-Thật sao anh Mẫn Phi ?
Đông Giao cũng phụ họa theo nàng:
-Tôi không tin là có người thờ ơ, không chiêm ngưỡng cái đẹp !
Mẫn Phi vẫn bình thản:
-Xã hội lúc nào cũng có những người không hề biết cái đẹp là gì . Tôi
không bịa đâu , anh cứ tin đi.
Đông Giao vẫn không hết thắc mắc:
-Tại sao họ lại không thưởng thức cái đẹp, những người như thế thật là...
Đông Giao định nói là thật dại , may sao chàng kịp dừng lại . Mẫn Phi nhắc
nhở :
-Mỗi người đều có quyền, chúng ta không nên bình phẩm nữa ! Xúc phạm
người khác không hay đâu.
Đông Giao nhíu mày trước sự khó chịu của Mẫn Phi . Anh chàng đến là kỳ
! Mới vừa cãi vã đó. Bỗng Mẫn Phi hỏi chàng: