TÌNH YÊU ĐẾN MUỘN - Trang 171

Nàng bước lên, quỳ gối trước mặt chàng, để đá dăm đâm cả vào đầu gối,
điều đó chứng tỏ nàng đang hoàn toàn tỉnh táo. Nước mắt, lần này là vì
hạnh phúc, lăn trên má nàng.

“Vâng, em sẽ lấy anh. Em yêu anh, Reynard del Castillo, và anh đừng bao
giờ quên điều đó”.

“Anh không bao giờ quên”, chàng hứa, vươn tay lau nước mắt cho nàng, và
dịu dàng ôm lấy gương mặt nàng, “Anh yêu em. Em, và chỉ em thôi. Anh
sẽ yêu em mãi mãi”.

Chàng nắm tay nàng và trao nhẫn - chiếc nhẫn dành cho nàng - trên ngón
tay nàng. Rồi chàng dỡ nàng đứng dậy, phủi bụi, đá dăm trên đầu gối và
hôn nàng. Tiếng khịt mũi kéo họ về hiện tại. Họ cùng quay lại và thấy Sara
đang gạt nước mắt.

“Rina, em chắc chứ?”, cô hỏi.

“Em chưa bao giờ chắc chắn về điều gì như thế này”, Rina trả lời.

“Vậy chị chúc hai người những điều tốt đẹp nhất”. Sara lao lên ôm lấy em
gái thật chặt trước khi ôm Rey, “Anh có rất nhiều việc phải làm”, nàng dọa
“Anh nên đối xử với con bé tử tế, nếu không anh sẽ phải đối mặt với em
đấy”.

Rey mỉm cười nhìn Rina, “Đừng lo. Cô ấy là tất cả với anh”.

Rey và Rina đứng cạnh nhau, tay trong tay khi Sara quay lại xe và phóng
đi. Rey cầm lấy hành lý của Rina và kéo theo khi họ quay về ngôi nhà gỗ.

Khi cánh cửa khép lại sau lưng họ, hình ảnh mờ ảo của một người phụ nữ
mặc trang phục của thế kỉ mười tám xuất hiện sau những cánh hoa mà bà
đã ẩn nấp lâu nay. Bà cười dịu dàng trước khi tan biến.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.