TÌNH YÊU LÀ MỘT NỖI BUỒN - Trang 27

anh không làm thế, có lẽ vì anh yêu cây đàn này, không một cây đàn
nào khác có thể thay thế nó được. Và anh thà chọn cách đeo mặt nạ
cho dù có hơi khó chịu còn hơn là phải đàn một cây đàn khác.

Bản nhạc kết thúc, anh vội vàng kí âm lại đoạn cuối mình vừa

mới sáng tác. Sau khi kí âm xong, Yier lại ngồi ở ghế salon bên cạnh
Dehy, nắm tay nàng, anh đột nhiên hỏi bằng một giọng dịu dàng:

- Hôm qua em đã kể chuyện bí mật của em cho anh nghe rồi. Bây

giờ, em có muốn nghe chuyện của anh không? Anh sẽ kể cho em
nghe tất cả nếu em muốn. Anh không muốn giữa hai ta có bất
cứ một bí mật nào. Những chuyện này, anh chỉ nói cho một mình em
biết thôi.

Dehy mỉm cười, gật đầu.

- Chuyện dài dòng lắm nên anh sẽ viết tay để em dễ hiểu nhé.

Nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt mái tóc của Dehy rồi Yier bắt đầu

viết:

Anh không nhớ gì nhiều về chuyện quá khứ của anh. Thậm chí,

ngay cả họ tên trước kia anh cũng không nhớ. Anh chỉ nhớ rõ những
cảm giác anh đã trải qua thôi. Lúc trước, anh cũng là trẻ mồ côi
như em. Anh sống trong một tu viện, ở giáo đường chính có một
cây piano lớn để làm lễ. Có rất nhiều trẻ mồ côi ở đó nhưng ngay
từ nhỏ anh may mắn được người đánh đàn piano ở đó yêu mến và
dạy anh đàn. Chỉ một chút thôi, còn lại tất cả đều do anh tự mày
mò luyện tập vào những lúc tu viện không làm lễ và cây đàn được bỏ
trống. So với bạn cùng trang lứa, suy nghĩ của anh già hơn chúng
nhiều nên chẳng có ai thích chơi với anh, lúc nào anh cũng chỉ có
một mình. Sau đó lớn lên, anh làm nghệ sĩ đánh đàn piano một thời
gian rồi bắt đầu sáng tác nhạc. Đương nhiên, lúc đó anh không
có danh tiếng gì cả, vô danh thôi. Nhưng em biết gì không? Lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.