TÌNH YÊU LÀ MỘT NỖI BUỒN - Trang 43

Ban đầu, anh cảm thấy rất tức giận vì nàng đã phản bội anh.

Anh nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng, rằng nàng
không xứng đáng với anh, rằng nàng có đi anh cũng chẳng phải
luyến tiếc, chẳng có gì phải buồn. Trước giờ anh vẫn thế, sống
cô độc quen rồi, anh đâu cần ai.

Nhưng rồi sau đó, nỗi tức giận bắt đầu nguôi ngoai, thay vào

đó là sự tủi thân.

Cuối cùng, ta lại cô độc, lại chỉ còn ta với ta. Chẳng lẽ trên đời lại

không thể nào có một người thực sự dành riêng cho ta?

Sau khi cảm thấy buồn cho bản thân mình, anh lại bắt đầu có

cảm giác luyến tiếc và nhớ những ngày tháng hạnh phúc lúc trước.

Những ngày tháng mình sống bên nàng thật hạnh phúc. Đó

thực sự đúng là thứ tình yêu và hạnh phúc mà mình mong ước và
luôn chờ đợi. Mình vẫn còn nhớ cảm giác những lần ngắm nhìn
nàng nghe những bản nhạc do mình sáng tác. Cảm giác đó thật hạnh
phúc - cảm giác khi nhìn một người thật sự yêu âm nhạc của mình
đang lắng nghe nhạc của mình. Cách nghe nhạc của nàng thật đặc
biệt...

Càng ngày, anh càng không thể kiểm soát nổi bản thân mình được.

Mặc dù anh đã cố ép bản thân không nhớ đến nàng nhưng hình
như trong tiềm thức của anh không bao giờ biết thực hiện hành
động phủ định. Hình bóng nàng như vẫn còn vẹn nguyên trong anh,
anh vẫn nhớ nhất là hình ảnh khi nàng ngồi nghe những bản nhạc
của anh. Lúc này, anh đã hoàn toàn chịu thua chính bản thân anh, để
mặc cho nỗi nhớ cồn cào điều khiển những hành động vô thức của
mình.

Anh đứng phắt dậy, đến bên chiếc máy nghe nhạc và bắt đầu

mở bài Karie Alsi Romiso, rồi nhắm mắt lại và đặt bàn tay vào loa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.