TÌNH YÊU LÀ MỘT NỖI BUỒN - Trang 81

dục hơn một năm nay rồi, từ những ông khách khoái làm chuyện đó
với những cô gái trẻ.

Mình cũng chẳng hiểu vì sao khi mình viết giấy cho họ đọc, khi

hồi tưởng lại chuyện đó, mình lại chẳng còn một chút cảm xúc nào
nữa, chẳng hề thấy xúc động hay sợ hãi giống như lúc trước. Có lẽ
mình sống trong đó quá lâu nên những chuyện này đối với mình đã
trở thành bình thường quá rồi. Cũng có lẽ vì nó đã thật sự là quá
khứ?

Hal, Sav tỏ vẻ rất xúc động với câu chuyện của mình. Khi họ nghe

mình kể xong, mắt họ rơm rớm nước mắt và lập tức ôm chặt mình
vào lòng. Hai người cùng lúc ôm mình khiến mình cảm thấy như
muốn nghẹn thở. Mình buồn vì sau đó mình đã lập tức đẩy họ ra.
Nghĩ lại, mình thấy khi đó mình thật tệ hại. Tại sao mình lại làm như
thế với người yêu thương mình? Nhưng thực sự, mình vẫn còn bị quá
khứ đó ám ảnh nhiều lắm. Nó làm mình e ngại va chạm tiếp xúc
với bất cứ ai vì mỗi lần có ai đó chạm vào mình thôi là lại khiến
mình nhớ đến những đêm đó. Nó cho mình cái cảm giác mình là đứa
nhơ nhuốc. Nhưng họ vẫn không lấy gì làm phiền lòng, có vẻ như
họ cũng hiểu được phần nào. Sau khi biết quá khứ của mình, họ vẫn
đối xử với mình như trước đây mà không hề tỏ vẻ khinh bỉ, dù là
một chút. Mình thật sự mong một ngày nào đó, mình có thể quên
bẵng đi chuyện ngày xưa ở cái ngôi nhà ấy để sống thật sự hạnh
phúc bên họ, thoải mái đón nhận những cái ôm trìu mến của họ.

Nhưng có điều, mình vẫn còn một chuyện chưa nói cho họ nghe:

Đó là việc mình có thể cảm nhận âm thanh bằng xúc giác.

Nhưng nếu mình nói, liệu họ có tin mình. Dù sao đi chăng nữa

thì bây giờ mình đã bắt đầu nhận ra, cuộc đời cũng không đến nỗi
bất công với mình lắm. Vì chí ít mình đã gặp được Hal, Sav và...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.