TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 122

chiều mà phôi pha, quên lãng được.
– Duy Thanh thật là hạnh phúc – Đức Toàn! Xin lỗi anh.
– Mỹ Tâm! Trong tình yêu đâu ai có lỗi với ai. Anh sẽ chờ đợi em, anh sẽ
mang tình yêu nồng nàn của mình xoa dịu vết thương đau của em. Mỹ
Tâm! Em không đành lòng từ chối anh chứ.
– Làm sao em có thể từ chối một tấm tình cao cả của anh được. Nhưng em
chỉ sợ ....
– Em sợ gì hả Mỹ Tâm?
– Em sợ mình làm cho anh thất vọng.
Em sợ mình sẽ làm tổn thương anh.
– Anh có như thế nào cũng được ảnh chỉ mong em vui vẻ, lạc quan vui
sống.
– Anh được biết là Thục Nhiên là em gái cùng cha khác mẹ với em.
– Tại sao anh lại biết? Ai bảo với anh như thế?
Mỹ Tâm nhìn quanh như sợ có ai nghe được lời nói của Đức Toàn.
Đức Toàn cười nhẹ:
– Em quên câu chuyện xay ra ở bệnh viện rồi sao? Câu chuyện ấy như một
huyền thoại mà ai cũng truyền miệng với nhau. Bởi câu hét của Viện
trưởng:
"Hãy cứu lấy con gái của tôi" – Thật ra ba em cũng có nỗi khổ riêng. Một
thoáng rung động đã mang đến một hậu quả oan trái. Ngllời không muốn
có lỗi với mẹ em, lại không muốn quên trách nhiệm của mình với đứa con
lạc loài.
– Viện trưởng cũng thật là khó xử.
– Em rất thương Thục Nhiên và người đàn bà vì ba em đã đánh mất niềm
vui của một thời thanh xuân. Nhưng người đáng thương nhất vẫn là mẹ em.
Người đã bị lừa dối gần suất cả quãng đời. Người đã sống trong một hạnh
phúc giả tạo mà không hề hay biết.
– Em không có ý định cho mẹ em biết chuyện này sao?
Mỹ Tâm lắc đầu:
– Không! Thà là không biết, không hay mà lòng ít đớn đau hơn. Chớ như
em hiện tại nào có sướng vui gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.