TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 121

– Vậy thì anh hãy thực hiện ngay đi.
– Việc trước nhất là anh phải đưa em về. Lên xe đi Thục Nhiên.
Thục Nhiên không biết làm sao hơn đành phải nghe theo lời của Duy
Thanh.
Họ cùng ngồi trên xe mà lòng mang nặng nhiều nỗi ưu tư, phiền muộn.
Cuộc sống là thế. Nó như một sợi dây chuyền nối liền những mắt xích buồn
và vui.
Họ mới vui đó rồi sao lại buồn ngay.
Duy Thanh cứ cho xe lao đi trên đường phố. Những vòng quay của bánh xe
là những vòng tròn liên kết nhau, quay đều, quay đều theo tâm sự của anh.
Mỹ Tâm buồn bã ra ngồi trên băng đá cạnh bờ hồ. Tâm tư cô đang mâu
thuẫn với nhau. Nếu bảo rằng cô không còn yêu Duy Thanh thì không. Nếu
không yêu thì cô đâu có mang nặng sầu tư. Còn nếu yêu thì tại sao cô
không đấu tranh giành lại tình yêu của mình?
Cô chạnh nghĩ đến Thục Nhiên:
– Dù muốn dù không Thục Nhiên vẫn là em của mình. Tội nghiệp cho
Thục Nhiên. Từ nhỏ đã phải sống cút côi bên mẹ, không có sự dìu dắt, nâng
đỡ, thương yêu của cha. Nó vừa trải qua cơn hoảng loạn vì tai nạn đã cướp
mất người yêu. Bây giờ có lẽ nào mình lại giành giật Duy Thanh với Thục
Nhiên chứ?
Oan trái làm sao cho cảnh ngộ này.
Giọt nước mắt buồn tủi lại lăn trên đôi má mịn màng. Cô khóc rồi sao?
Mỹ Tâm! Em lại khóc nữa rồi.
Không ngẩng mặt lên Mỹ Tâm vẫn nhận ra Đức Toàn. Trong những lúc cô
cảm thấy cô đơn, buồn bã là Đức Toàn lại đến bên cô. Có phải anh có mặt
trên đời này là để an ủi cô, chăm sóc cho cô không?
– Em lại buồn hả Mỹ Tâm?
– Đức Toàn! Em đâu có muốn buồn, nhưng sao ...
– Em không thể quên được Duy Thanh sao Mỹ Tâm?
Em yêu Duy Thanh bằng mối tình đầu đắm say, mang theo bao ước mơ,
bao khát vọng được cùng anh ấy đắp xây một lâu đài hạnh phúc. Tình yêu
ấy đã thấm sâu vào xương thịt, vào máu, vào tim. Đâu dễ gì một sớm một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.