TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 20

Duy Thanh thường tự nhủ với mình:

– Tre tàn thì măng mọc. Mình phải làm sao cho xứng đáng để kế tục sự
nghiệp của người đi trước.

Nhìn Duy Thanh cố nuốt cơm vào lòng, Mỹ Tâm nghe hối hận:

– Mình đã nghĩ sai về anh rồi Duy Thanh! Xin lỗi anh.

Cơn lũ đã đi qua nhưng hậu quả của nó để lại thật là tàn khốc. Từng

căn nhà bị lũ cuốn trôi. Chỉ còn lại nền đất trống với cây lá ngổn ngang.
Những con đường sạt lở trầm trọng gầy tắc nghẽn giao thông và đau đớn
nhất vẫn là số phận của những con người. Con mất cha, vợ mất chồng. Đau
thương, tang tóc chất chồng. Những tiếng khóc thảm thương của bao người
mẹ có con bị lũ cuốn trôi trên đường đi học. Cả đoàn ai cũng xúc động
ngậm ngùi:

– Thiên nhiên đã cho chúng ta quá nhiều ưu đãi. Nhưng cũng chính thiên
nhiên cũng tàn nhẫn huỷ đi mầm sống của con người.

Họ bắt tay ngay vào việc khắc phục hậu quả cơn lũ. Họ cùng thu dọn cây
cối, che lên những căn lều tuy nhỏ, nhưng cũng đủ cho gia đình trú ngụ.
Tạm thời họ cũng thoát qua được cảnh màn trời chiếu đất.

Nhưng tất cả cũng không làm sao xoa dịu đi nỗi khổ đau khi mất mát người
thản. Mỹ Tâm bế một đứa bé trên tay. Cha mẹ nó đều bị lũ cuốn trôi mất đi
khi làm rẫy. Họ có nghe thông báo nhưng không về kịp. Cơn lũ đến ào ạt
như những cơn sóng thần ập đến gây tai hoạ thăm khốc. Đứa bé đành phải
chịu mồ côi.

– Duy Thanh! Anh xem nè! Nó dễ thương quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.