TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 23

chúng nó.

– Hai đứa nó ngày một lớn ăn uống sẽ nhiều hơn. Lại còn phải chi phí cho
nó học hành. Làm sao mà tôi chịu nổi?

Giọng cậu vẫn hiền lành:

– Thì chúng ta phải ráng. Chị Hai tôi qua đời rồi. Bổn phận eủa tôi là phài
lo cho hai đứa có thế vong hồn chị Hai tôi mới được yên vui nơi chín suối.

Mợ gay gắt:

– Yên vui, yên vui. Người ta thì yên vui, chỉ tội cho tôi là khổ. Tôi đã tính
rối.

– Mợ nó tính thế nào?

– Đem anh em nó gởi cho người ta nuôi.

Mợ nói tỉnh bơ nhưng đã làm cậu giật nẩy người:

– Không được.

– Tại san lại không được?

– Thì tôi đã bảo là không được.

– Người ta giàu có, người ta nuôi nó tốt hơn mình. Nó sẽ được ăn no, mặc
ấm, học hành đến nơi đến chốn.

Lời mợ cũng có phần chí lý. Nhưng cậu vẫn kiên quyết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.