TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 26

– Em ơi!

Duy Thanh buồn bã lầm lì không nói. Anh đang đợi đến lượt mình. Rồi
ngày đó cũng đến. Khác với em trai, Duy Thanh không hề khóc la mà chấp
nhận theo cha mẹ nuôi. Em trai của anh đã không còn ở đây, anh ở lại để
mà làm gì.

Cha mẹ nuôi anh khẽ vỗ đầu anh ra vẻ hài lòng:

– Ngoan quá!

Nhìn ánh mắt anh, mợ của anh cũng nghe xót xa:

– Đừng trách mợ nghe con. Ráng sống với người ta nghe con.

Dù mợ có thật lòng hay không, Duy Thanh cũng không hề oán trách gì mợ.

Mợ cũng khổ như mình. Duy Thanh về sống với cha mẹ nuôi trong thành
phố.

Anh được nuôi dạy, ăn học đàng hoàng. Đêm đêm anh luôn ray rứt nhớ về
em của mình. Anh muốn liên lạc với em. Nhưng ngay chính mợ anh cũng
không biết địa chỉ của người nuôi em anh. Họ không muốn đứa con nuôi
của mình biết rõ nguồn cội. Họ muốn nó mãi là đứa con ruột thịt của mình.

Khi đã là bác sĩ, Duy Thanh luôn tìm đến những trại mồ côi, uỷ lao và giúp
đỡ các em, lòng anh luôn khao khát tìm lại đứa em của mình. Nhưng đã
mấy mươi năm vẫn còn bật vô âm tín. Tất cả đã qua như một khúc phim bị
hỏng, một đoạn đời oan nghiệt.

– Duy Thanh! Anh nghĩ gì mà thẫn thờ vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.