TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 30

Duy Thanh biện minh:
– Có lẽ anh nhớ nhà, nhớ thành phố chúng mình.
– Bên em anh không vui sao Duy Thanh?
Duy Thanh bối rối. Nói làm sao cho Mỹ Tâm bớt buồn, bớt hoài nghi:
– Trước cảnh mất mát đau thương của đồng bào ta, ai lại vui cho được hả
em?
– Em không thấy thế.
– Em thấy anh thế nào?
– Em luôn thấy anh trong trạng thái bất ổn. Mắt luôn nhìn về nơi nào xa
lắm.
Trong mắt anh không hề có em. Em cảm thấy bơ vơ lắm Duy Thanh.
– Mỹ Tâm! Xin lỗi em. Đã làm em lo lắng. Nhưng thật sự là anh không có
vấn đề gì cả. Chỉ là lo lắng cho bệnh nhân thôi.
Mỹ Tâm vẫn hoài nghĩ:
– Có thật như thế không anh?
Duy Thanh vội vã gật đầu:
– Thật mà.
– Nhưng bệnh nhân ấy có mối quan hệ thế nào rồi anh?
– Không! Anh và cô ta không hề quen biết nhau.
– Thế tại sao anh lại quan tâm quá mức như vậy? Em nhận thấy có một sự
bất thường giữa bác sĩ và bệnh nhân.
– Đó là do em suy nghĩ quá vấn đề thôi. Anh thấy không có gì là bất
thường cả.
– Em cũng mong là như thế.
– Mỹ Tâm! Em đừng băn khoăn lo lắng nữa. Chúng ta hãy tập trung tất tư
tưởng để trau dồi chuyên môn phục vụ tốt cho bệnh nhân.
– Là một bác sĩ, ai cũng mong như thế.
– Anh muốn cùng thầy nghiên cứu thêm tâm lý học và hệ thần kinh. Cần có
một biện pháp giúp bệnh nhân phục hồi tốt sau chấn thương.
– Em hoàn toàn ủng hộ anh, Duy Thanh.
– Vì thế, em cử yên tâm, đừng suy nghĩ thắc mắc. Thời gian này anh cần
thanh thản tâm trí tập trung tinh thần cùng thầy nghiên cứu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.