TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 32

– Không! Không phải thế! Y đức của một bác sĩ không cho phép anh có
một hành động nào làm tổn hại bệnh nhân. Dù đó chỉ là một ý nghĩ.
Duy Thanh kiên quyết ổn định tư tưởng:
– Phải sống và học tập theo gương của thầy, không phụ lòng tin yêu của
thầy.
Duy Thanh cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi đã có ý nghĩ thật thoáng trong
lòng.
– Mình về thôi, Mỹ Tâm.
Giọng Mỹ Tâm hơi buồn:
– Vâng!
– Em đã chuẩn bị tất cả để đưa thằng bé về luôn không?
– Tất cả đã được sắp xếp chu đáo cả.Thằng bé đã được mọi người đồng ý
gởi cho chúng ta.
– Cám ơn em.
Mỹ Tâm thầm nuốt giọt lệ vào lòng. Tiếng cám ơn của anh sao mà lạnh
lùng quá. Họ đi bên nhau mà đôi lòng vời vợi vắng xa.

Cuối cùng rồi Duy Thanh cũng về thành phố. Anh vội vã đến bệnh

viện để biết xem tình hình sức khỏe của Thục Nhiên.
Đứng bên ngoài cửa sổ Duy Thanh thật đau xót khi thấy Thục Nhiên trong
cơn mất trí. Người đàn bà trung niên có gương mặt nhân hậu bên cạnh có lẽ
là mẹ của Thục Nhiên. Cô ngơ ngác nhìn bà:
– Bà là ai vậy? Tại sao tôi lại ở đây?
Mẹ Thục Nhiên nước mắt ràn rụa nhìn con gái:
– Thục Nhiên! Mẹ là mẹ của con đây. Con không nhìn ra mẹ sao. Trời ơi!
Con tôi đã mất hết trí nhớ rồi.
Thục Nhiên vẫn ngơ ngác:
– Tôi tên là Thục Nhiên hả?
– Phải. Con chính là Thục Nhiên con gái của mẹ. Con nhớ được rồi hả
Thục Nhiên.
– Bà là mẹ của tôi sao?
– Phải. Mẹ chính là mẹ của con đây Thục Nhiên.
Thục Nhiên ôm đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.