TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 33

– Sao tôi không có chút ấn tượng nào hết? Có phải bà là mẹ của tôi không?
– Thục Nhiên! Con cố nhớ lại xem. Mẹ là mẹ của con. Hai mẹ con ta cùng
sống với nhau trong một căn nhà nhỏ ở nội ô thành phố. Con đã tốt nghiệp
Đại học rồi. Con nhớ không?
– Tốt nghiệp Đại học hả?
– Phải.
Thục Nhiên có vẻ chịu tìm hiểu về mình.
– Sao con lại ở đây vậy?
– Con bị tai nạn giao thông nên phải vào đây nằm viện.
– Tai nạn giao thông hả?
– Phải, và ...
Mẹ Thực Nhiên đưa tay lên chặn miệng mình lại. Bà không đám nhắc đến
cái chết thê thảm của Duy Sơn, người yêu của Thục Nhiên.
Thục Nhiên ôm đầu kêu la:
– Tai nạn giao thông! Phải rồi! Tai nạn giao thông.
Hình ảnh Duy Sơn bị kẹt trong bánh xe hiện lên trong đầu cô. Chút tiềm
thức còn lại trước lúc hôn mê lại trở về với cô. Thục Nhiên thét lên:
– Duy Sơn! Duy Sơn ơi! Đừng chết. Đừng bỏ Thục Nhiên, Duy Sơn ơi!
Một chút ký ức đã làm cho đầu Thục Nhiên buốt đau đớn cực độ. Cô ôm
đầu kêu la:
– Đau! Đau quá! Đầu của tôi đau quá.
Không thể đứng nhìn Thục Nhiên vật vã trong cơn bệnh tật. Duy Thanh lao
vào kiềm chặt tay cô.
– Thục Nhiên. Bình tĩnh lại đi Thục Nhiên.
Thục Nhiên cố mở mắt lên nhìn Duy Thanh. Đôi mắt thất thần bỗng bừng
sáng lên. Cô thều thào gọi:
– Duy Sơn! Anh không chết!
Thục Nhiên ngất lịm trên tay Duy Thanh. Bình tĩnh, Duy Thanh đặt cô nằm
xuống cấp cứu. Anh nhắm tay vào nút chuông đầu giường để gọi bác sĩ
trực, bác sĩ Vĩnh nhanh chóng có mặt. Cả hai cùng hội ý nhanh để cứu tỉnh
Thục Nhiên.
Mẹ của Thục Nhiên thì cứ sững sờ nhìn Duy Thanh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.