TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 35

– Thì bác sĩ và Duy Sơn.
Trái tim Duy Thanh như muốn vỡ tung ra:
– Bác nói sao? Cháu và Duy Sơn rất giống nhau?
– Phải, rất giống nhau. Giống như hai giọt nước vậy? Nhưng rất tiếc lại
không phải.
Lời nói của bà Mai càng làm tăng thêm sự nghi ngờ trong lòng anh:
– Bác nói thật hả?
– Dối bác sĩ làm gì? Hai người giống nhau như hai anh em song sinh vậy?
Duy Thanh nghe như có một cái gì đó đau nhồi trong lòng ngực:
– Duy Sơn! Duy Sơn! Có lẽ nào là em sao Duy Sơn?
Duy Thanh đau đớn bật thốt lên:
– Không! Không phải. Không phải như thế.
– Tôi cũng biết là không phải. Bác sĩ không thể nào là Duy Sơn được Duy
Sơn đã chết thật rồi.
Duy Thanh bật khóc:
– Không! Không thể thế được. Định mệnh không thể tàn nhẫn với anh em
chúng tôi như thế được. Duy Sơn! Duy Sơn! Nhất định là em vẫn còn sống.
Anh em mình chưa gặp mặt nhau mà.
Bà Mai ngơ ngác hỏi:
– Bác sĩ. Bác sĩ nói gì lạ vậy?
Duy Thanh đau khổ:
– Duy Sơn có thể là đứa em song sinh bị thất lạc của cháu.
Bà Mai gật đầu:
– Có thể lắm! Duy Sơn và bác sĩ rất giống nhau.
Rồi bà nhìn lại Duy Thanh từ đầu đến chân mỗi khẳng định lần cuối.
– Hai người thật giống y hệt như nhau. Giống đến mức thần trí minh mẫn
như tôi còn nhìn không ra. Huống hồ gì Thục Nhiên trong cơn mê loạn.
Duy Thanh đau khổ:
– Chẳng lẽ anh em chúng tôi không có ngày hội ngộ hay sao? Vừa biết
được tin nhau thì dương gian, âm cảnh đã vĩnh viễn cách chia. Ông Trời!
ông Trời sao mà cay nghiệt với chúng tôi như thế?
– Bình tĩnh đi Duy Thanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.