TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 36

Bác sĩ Vĩnh vỗ vai Duy Thanh, ông đã hiểu ra câu chuyện thương tâm của
Duy Thanh.
– Thầy ơi! Em biết làm sao bây giờ hả thầy?
– Thầy có chuyện cần bàn với em. Em lên phòng của thầy nhé.
– Dạ.
Duy Thanh gạt lệ nói với bà Mai:
– Bác có thể giúp tôi không?
– Bác rất sẵn sàng. Chỉ mong sau bác sĩ hãy cứu Thục Nhiên. Đừng để nó
mất hết cả tương lai. Nó không thể mất trí nhớ. Nó sẽ không là con người
khi không nhớ gì về dĩ vãng của mình. Như thế đau khổ lắm bác sĩ ơi.
Duy Thanh an ủi bà Mai:
– Bác yên tâm. Chúng tôi sẽ cố hết sức mình để chữa khỏi bệnh tật và trí
nhớ cho Thục Nhiên.
– Cám ơn Bác sĩ.
– Đó là bổn phận của chúng tôi. Bác cứ yên tâm chăm sóc cho Thục Nhiên.
Cháu cần hội ý với bác sĩ trưởng khoa để tìm một biện pháp tốt điều trị cho
Thục Nhiên.
– Tôi đặt hết niềm tin vào bác sĩ.
Duy Thanh cố nén nỗi niềm đau thương của mình đến phòng của bác sĩ
Vĩnh. Anh cũng đang cần phải có một giải pháp để cứu vãn bệnh trạng của
Thục Nhiên. Anh còn có trách nhiệm của một bác sĩ và trách nhiệm với đứa
em quá cố.
Tiếng gõ cửa vừa vang thì Bác sĩ Vĩnh đã bảo:
– Vào đi!
– Thưa Thầy!
– Ngồi xuống đó đi Duy Thanh.
– Dạ.
– Thầy muốn bàn với em một chuyện.
– Dạ thưa thầy cứ bảo.
– Duy Thanh! Em nghĩ thế nào về Thục Nhiên?
– Thưa thầy! Cô ấy rất đáng thương.
– Em nghĩ thế nào vế Duy Sơn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.