TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 55

ngay xuống khu điều dưỡng.
Thục Nhiên đang lên cơn co giật. Không có Bác sĩ Vĩnh ở đây anh phải tự
mình quyết định mọi việc.
Thục Nhiên! Em có sao không vậy Thục Nhiên?
– Thục Nhiên rơi vào trạng thái bất ổn. Cô không nhận ra Duy Thanh.
Miệng cô méo xệch, tay chân co giật liên hồi. Cảm giác Thục Nhiên sẽ chết
đi làm Duy Thanh run bắn lên. Nhưng với cương vị một Bác Sĩ cần cấp cứu
cho bệnh nhân.
Duy Thanh lấy lại bình tĩnh cấp cứu cho Thục Nhiên.
Thuốc được theo dịch truyền từ từ vào cơ thể Thục Nhiên. Bàn tay anh xoa
nhè nhẹ lên vùng đầu của Thục Nhiên.
Như có phép lạ Thục Nhiên dần dần giảm bớt cơn co giật thần kinh từ từ
dịu xuống. Thục Nhiên chìm sâu vào giấc ngủ với hơi thở đều đặn.
Duy Thanh thở phào nhẹ nhõm. Anh hỏi bà Mai:
– Sao Thục Nhiên đột nhiên lại trở bệnh vậy bác?
Bà Mai mếu máo trả lời:
– Bác không biết nữa.
– Bệnh tình Thục Nhiên đã ổn định. Nếu không có chuyện gì kích động thì
cô ấy đâu có thể trở bệnh được?
– Có thể là như vậy.
– Có việc gì vậy bác.
– Nó hỏi bác hôm nay cháu có đến hay không?
– Bác trả lời thế nào?
– Thì cháu có nói với bác là hôm nay cháu đi dự sinh nhật của một người
bạn nên không đến được.
– Cô ấy phản ứng thế nào?
– Nó bật khóc rưng rức rồi ôm đầu kêu la:
"Anh ấy bỏ con rồi, anh ấy không đến nữá Bác khuyên giải thế nào cũng
không được. Cuối cùng rồi nó lên cơn như vậy đó.
Duy Thanh thở dài:
– Lỗi là đo ở cháu. Cháu không nên bỏ cô ấy.
– Bây giờ Thục Nhiên đã ổn định có lẽ nó sẽ ngủ một giấc thật dài. Cháu đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.