TOBIE LOLNESS ĐÔI MẮT ELISHA - Trang 88

trên cổ cậu bé người Trụi này?

Ông trở lại với những người bạn cùng cảnh ngộ trong nhà ngủ.
- Thế đấy! Ông vừa nói vừa bước vào.
Ông thường nói vậy sau mỗi nỗ lực lớn. Ông có thể đào hố trong vòng ba

tiếng đồng hồ và khi kết thúc ông nói "Thế đấy!" như thể việc đó chẳng
đáng kể gì với ông.

Sim không nới với Maïa về vật ông nhìn thấy trên cổ cậu bé người Trụi,

nhưng, những ngày về sau, ông cảm thấy hé mở điều gì đó. Một cảm giác
mơ hồ, hầu như không rõ rệt, nhưng lại đang chiếu sáng tâm can ông.

- Ổn chứ, Sim của em?
- Ổn, Maïa ạ.
- Anh đang nghĩ gì à?
Bà thường vừa cười vừa nói như vậy vì hơn ba mươi năm qua, chưa bao

giờ bà lại thấy ông không nghĩ gì cả.

- Có thể, Maïa ạ. Có thể.
- Anh nghĩ gì vậy?
Họ đều gầy đi, kiệt sức, da thịt lạnh ngắt, chịu cảnh tù đày, bàn tay đầy

thương tích, cố ngủ trên chiếc ván gỗ mà bọn chúng đưa cho họ để thay
giường. Vậy mà khi nghe họ nói chuyện trong bóng tối, mỗi đêm, thỉnh
thoảng người ta cứ ngỡ như họ đang hưởng tuần trăng mật.

Lou Tann, người thợ chữa giày già đang ngủ ở cái ván bên trên rất thán

phục vợ chồng nhà Lolness.

Lou Tann nghe họ nói chuyện mà thỉnh thoảng lại nhớ đến gia đình mình.
Khi tình thế chuyển sang bất lợi cho Hội đồng Đại Thụ, Lou đã tìm cách

giấu ủy viên hội đồng Rolden trong xưởng của mình. Ông đảm nhận việc
đó trong vài ngày. Rolden sống trong kho chứa da của người thợ giày.

Một tuần sau, bọn lính xuất hiện.
- Có mùi giày đế gỗ cũ trong xưởng của ông, tên sếp tuần tra nói.
Lou Tann ngước nhìn vợ mình, bà đang cúi mặt xuống. hiểu chuyện gì đã

xảy ra.

- Cô? ông nói với vợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.